On A Yacht Vượt Qua Màn Sương


Thế kỷ XVIII.

Trong phòng thi hành án của thành phố Rossian, mấy người cảnh sát áp giải một tên tội phạm vào. Hắn mặc chiếc áo tù nhân nhàu nát, hai tay bị còng ra sau bằng chiếc xích sắt. Mái tóc đen của hắn xõa xuống gương mặt bầm tím, hơn nửa gương mặt đó là một vết bỏng lớn.

Tên tù nhân bị ép nằm lên giường, giữa một căn phòng nhiều máy móc. Hắn cố sức vùng vẫy, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát áp giải chích điện đến đến tê dại. Bản án của hắn chính là tử hình bằng thuốc độc. Một người phụ trách thi hành án khởi động máy móc, cố định tên tội phạm trên giường, sau đó tiến hành bơm thuốc.

Gã tội phạm bắt đầu co giật, các cơ bắp tê rần, dần dần mất cảm giác. Ánh mắt hắn tuyệt vọng nhìn ra phòng bên ngoài, qua lớp cửa kính, chạm mắt với những viên cảnh sát đang nghiêm ngặt quan sát tiến trình. Bên cạnh những viên cảnh sát ấy là một hai người nữa. Bọn họ vận đồ đen, ăn mặc như các linh mục tại nhà thờ, một người trong số đó đang nói gì đó với một cảnh sát khác. Trên mặt bàn, họ đặt một chiếc lồng kính nhỏ, giam bên trong là một con búp bê quấn đầy bùa chú.

Đôi con ngươi màu xanh lục của tên tội phạm co rút dữ dội. Mặc dù cánh tay hắn bị cố định chắc vào thanh giường, nhưng bàn tay lại cố gắng rướn về phía con búp bê.

"Chủ nhân?"

Nội tâm hắn bắt đầu gào thét, liên tục vang lên hai tiếng "chủ nhân". Hắn đang gọi ai vậy? Con búp bê kia sao? Người bên ngoài nhìn vào, chỉ đơn thuần nghĩ hắn đang phản kháng.

Con búp bê vẫn rất yên tĩnh, ngoan ngoãn nằm trong lồng, không hề có một chút chuyển động.

Khi liều tiêm thứ hai trút xuống, tên tội phạm choáng váng, ý thức hắn trở nên mơ hồ. Ánh mắt hắn vẫn cố gắng nhìn con búp bê, hiện rõ vẻ tuyệt vọng khi một người mặc đồ đen xách cái lồng kính và chuẩn bị rời đi.

"Không được!"

Tên tội phạm cố hết sức để hét lên, nhưng bất thành, cổ họng hắn chỉ phát ra những âm thanh ú ớ vô nghĩa.

Cuối cùng, mũi tiêm cuối cùng đâm vào cánh tay hắn, tên tội phạm không còn sức để rú lên nữa. Khóe mắt hắn rỉ ra một giọt lệ đỏ như máu, đôi mắt trợn ngược, rồi trắng dã.

Đến cuối cùng, âm thanh "chủ nhân" trong nội tâm hắn cũng chấm dứt.

* * *

Gabriel bật dậy, người hắn vã đầy mồ hôi lạnh sau cơn ác mộng.

Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuyên qua lớp rèm cửa, hạ xuống trên người hắn. Gabriel thở dốc. Ký ức kiếp trước vẫn luôn là chiếc dằm găm vào tim gã..

Nhìn lại xung quanh lần nữa, Gabriel đang nằm trên chiếc giường nhung mềm mại trong căn phòng cao cấp có tầm nhìn hướng thẳng ra biển. Căn phòng nằm trên tầng cao nhất của chiếc du thuyền bảy sao, bên ngoài còn có có hẳn một hồ bơi riêng. Bao quanh phòng là màu xám ghi sang trọng, từng nội thất bên trong cũng được chọn lọc một cách tinh tế, sao cho bất cứ ai nhìn vào cũng phải choáng ngợp trước sự hào hoa của nó. Tường phòng treo đầy những bức chân dung của một cô gái, nhiều đến mức ta có thể hình dung thật rõ ràng tình yêu của gã dành cho cô gái đó lớn đến nhường nào. Gabriel vươn mình, hắn đưa tay vuốt nhẹ bức tranh cỡ nhỏ ở đầu giường, sau đó mới đứng dậy thay quần áo đàng hoàng.

Gã nhìn mình qua chiếc gương toàn thân và mỉm cười: Mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt xanh lục sâu thẳm và sắc sảo, bộ vest đen chỉnh tề và đôi giày da sáng bóng. Gương mặt hắn thanh tú, sống mũi cao, lông mày dày, yết hầu lộ rõ, nói ngắn gọn là hắn đẹp. Và chính hắn cũng biết rõ điều đó.

Gabriel Howard, đó là tên đầy đủ của hắn hiện tại. Hắn là một chính trị gia thuộc đảng Dân chủ nổi tiếng tại thủ đô Cosstania, đồng thời cũng là CEO của tập đoàn dược phẩm LIVE, giàu có bậc nhất. Thật lòng mà nói, hắn không phải là một kẻ đàng hoàng gì. Để bước lên đỉnh vinh quang ai ai cũng ngưỡng mộ này, chân hắn đã giẫm lên biết bao nhiêu xác người, có tội cũng có mà vô tội cũng có. Mà dẫu sao, hắn cũng không quan tâm. Thậm chí còn nghe đồn rằng, Gabriel đang thực hiện một dự án vô nhân đạo nghiên cứu con người thành dị nhân..

Hôm nay, Gabriel khai trương chiếc du thuyền cao cấp của mình, được gọi là E8-0052. Đây là mẫu du thuyền do hắn đích thân đặt làm, giá trị của nó có thể xem là con số trên trời. Chiếc du thuyền này có 15 tầng, gần một nghìn phòng với sức chứa lên đến hai ngàn người, Gabriel đã mở một chuyến du lịch bảy ngày cho dịp khai trương, từ quý tộc đến dân thường đều có thể tới, miễn là đủ may mắn để nhận được vé hoặc thiệp mời. Nghe đồn rằng, cũng trong dịp này, Gabriel còn tổ chức một sự kiện bí bật nào đó. Vô số những chính trị gia hoặc những người có máu mặt khác đều tìm cách tham gia. Với họ, đây không chỉ là một chuyến du lịch biển thông thường, mà còn là cơ hội tiếp cận và củng cố mối quan hệ với Gabriel.

Một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, tiếp theo đó là giọng của một người đàn ông trẻ tuổi:

"Sếp? Có vài vị khách chờ chúng ta tại sảnh tầng mười một, ngài có muốn gặp họ không?"

Gabriel nắn lại cổ áo, thong thả đáp.

"Có. Ta sẽ tới đó."

* * *


Nhấn để mở bình luận

On A Yacht Vượt Qua Màn Sương