On A Yacht Vượt Qua Màn Sương


Kết thúc lớp học đầy "hiệu quả", bốn người lại tiếp tục đi sâu vào khu trung tâm, tìm kiếm một nơi để xả stress. Maris bế chú chó nhỏ trên tay, bên trái là May và bên phải là Kristia. Suốt quãng đường, Maris không ngừng liếc về phía Kristia, ánh mặt hệt như cái cách cô bé nhìn cô lúc tỉnh rượu trước đó.

Bỗng, từ đâu hai bàn tay kì lạ vỗ lên vai Tero, "Hù!"

Anh ta giật mình, cảm giác được toàn bộ lông tơ trên người dựng đứng. Cả nhóm cũng dừng lại.

Đằng sau Tero là một cô gái mặc áo đen, in logo của gian hàng đồ nướng, bên dưới là phần váy bó sát, xinh xắn với mái tóc được nhuộm đỏ. Cô gái có vẻ gì đó không giống với những nhân viên gian hàng họ từng gặp. Đối diện với cô gái, mặt Tero ửng hồng.

"X-xin chào?"

Tero ấp úng mở lời trước, "Có chuyện gì sao?"

Cô gái mỉm cười, ánh mắt quét qua cả bốn người, rồi dừng lại trên Maris.

"Chào mọi người, tôi là Layla, nhân viên của tầng 3." Layla thân thiện chào hỏi "Chúng tôi đang tổ chức một chương trình khuyến mãi. Không biết mọi người có hứng thú tham gia không?"

"Hả? Chúng tôi sao? Khuyến mãi gì vậy?" Tero nhướn mày, với một "người đàn ông nội trợ" như anh, hai chữ "khuyến mãi" thực sự có một sức nặng mạnh mẽ. Huống hồ.. người tiếp thị lại xinh đẹp như vậy.

Cô gái vỗ hai tay vào nhau, thể hiện sự nhiệt tình niềm nở hết mức có thể.

"Hôm nay gian hàng thịt nướng của chúng tôi khai trương. Khuyến mãi mua hai tặng một! Có cả trò chơi quay số trúng thưởng, giải nhất có thể trúng một robot hút bụi và nhiều voucher giảm giá khác! Hơn nữa.. còn có một phần quà bất ngờ dành cho những vị khách đầu tiên!"

Layla nháy mắt. Cô cầm tay Tero, cố ý tiếp xúc thân mật với anh.

"Mọi người đến nhé?"

Trước sự tấn công dồn dập của cô gái, Tero cuối cùng cũng đầu hàng. Bốn người đi theo cô gái tới quầy đồ nướng. Tuy nhiên, họ lại càng lúc càng đi xa khỏi khu trung tâm.

"Chúng ta có thật là đi tới quầy đồ nướng không vậy?"

May lo lắng kéo tay Maris hỏi thầm. Cô gái lắc đầu, thực lòng cô cũng có chút lo lắng. Nhìn về phía trước, Tero vẫn bận tiếp chuyện với Layla, hoàn toàn không để ý đến xung quanh đang thay đổi.

Họ băng qua một ngã rẽ. Tero đi bên cạnh Layla, trông vô cùng hào hứng:

"Không biết là có phần quà gì nhỉ!"

Đột nhiên, Layla dừng lại.

"Anh muốn biết lắm sao?"

Tero nghiêng đầu, chưa kịp phản ứng lại câu nói. Nhanh như chớp, Layla rút ra từ trong áo một cây dùi cui điện, chọc thẳng vào bụng Tero. Một cú sốc điện hơn mười nghìn vôn ập đến khiến anh choáng váng, gục ngay tại chỗ. Cơ thể Tero co giật, ngay lập tức mất đi khả năng phản kháng.

"Thấy sao hả? Bất ngờ chứ?"

Hai đứa trẻ sợ hãi tột độ, chúng hét lên rồi bỏ chạy. Nhưng vừa chạy được mấy bước, một bóng người bỗng từ đâu xuất hiện, chắn trước mặt chúng.

"Không chạy nổi đâu mấy nhóc."

May va vào kẻ đó, ngã xuống đất. Trước mặt chúng là một gã đàn ông to lớn, hắn bét ra cũng phải đến hai mét. Từng thớ cơ bắp cuồn cuộn, chắc nịch, có thể dễ dàng nhìn rõ qua lớp áo, thật không thể tưởng tượng được nếu hắn dùng đống thịt đấy để siết cổ một ai đó.

Hắn và cô ả kia đều là sát thủ phục vụ cho Seryan.

Gã đàn ông cười phá lên, ngay lập tức đưa tay ra, bắt lấy hai đứa trẻ.

Đồng thời, Layla cũng tóm được tay Maris, kéo cô về phía mình. Ả lôi ra một chiếc khăn tẩm sẵn thuốc mê, bịt chặt mũi và miệng cô gái. Thuốc mê mạnh rất nhanh khiến Maris say sẩm, ý thức cô mờ dần, rồi ngất lịm. Đôi tay cô buông thõng làm rơi Jury xuống đất. Nó kêu lên ăng ẳng, rúm ró đầy sợ hãi.

Layla nhanh nhẹn vác Maris lên trên vai, ngoái lại nói với gã đàn ông:

"George, xử lý ba đứa nó đi. Tao sẽ đưa con nhỏ này về chỗ lão già."

Tên khổng lồ gật đầu. Hắn khẽ liếc về phía Tero đang nằm co quắp trên đất, rồi lại nhìn qua hai đứa trẻ trong tay, cười gằn thành từng tiếng.

"Yên tâm đi."

Layla mang theo Maris nhanh chóng biến mất.

Gã đàn ông chăm chú quan sát hai đứa trẻ, nở một nụ cười đê tiện.

"Khà khà, dù chỉ là con nít nhưng mà trông cũng xinh xắn đáo để nhỉ."

May và Kristia rùng mình. Dường như cả hai đều hình dung được chuyện gì sắp xảy tới. May run lên bần bật, cố gắn vùng vẫy trong vô vọng.

"Cứu! Cứu tôi với!"

George cười phá lên trước sự bất lực của cô bé. Hắn ghé sát vào tai em.

"Phải, cứ hét đi. Chả ai tới cứu mày đâu!"

Giây phút đó, Kristia quyết định mạo hiểm. Con bé quay người, chọc hai ngón tay vào mắt tên sát thủ. Hắn rống lên đau đớn, quật hai đứa trẻ xuống đất.

"Mẹ kiếp!"

Gã nhăn mặt, nộ khí xung thiên, giơ cao tay định dạy cho lũ trẻ một bài học.

Kristia nhanh chóng kéo May bỏ chạy.

"Còn anh Tero và Jury thì sao?" May thở hổn hển, sự hoảng loạn và sợ hãi khiến em lạc cả giọng.

"Không kịp đâu! Lo thân mình trước đi!" Kristia chỉ đành cắn răng, nắm chặt lấy tay May kéo về phía trước.

Hai cô bé vừa chạy trốn vừa kêu cứu. Nhưng tiếc thay, nơi này lại nằm trong khu vực nội bộ nhân viên, cách khá xa khu trung tâm, nên chẳng có nổi một bóng người.


Nhấn để mở bình luận

On A Yacht Vượt Qua Màn Sương