Ông Xã Khó Hiểu (18+) Full


Ngửi mùi của anh, trong đầu nhớ lại hình ảnh nụ hôn dây dưa lúc nãy, vừa bá đạo vừa cưng chiều. Giống như ba cưng chiều con gái, oh, nói đến đây, nếu như bây giờ anh đồng ý cho cô một đứa con gái, không biết sẽ tốt đẹp thế nào đây? Con của cô và anh nhất định rất đáng yêu, mà anh nhất định sẽ là một người cha tốt. Khóe miệng cong lên, cô suy nghĩ, cười cười, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khoảng chừng hơn một tiếng, cửa phòng nghỉ ngơi bị người từ bên ngoài mở ra, Phó Hạo Phong vừa kết thúc công việc đi vào, ánh mắt dừng lại trên dáng người mảnh mai hấp dẫn nằm trên giường. Anh lẳng lặng đến gần, cảm giác dục vọng thiêu đốt bụng dưới, mặc dù chỉ nhìn sắc mặt cô ngủ say cũng đủ để hành hạ anh. Cô là của anh. Cả đời này không thể nào buông tay cô. Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ người đàn ông nào có ý nghĩ không an phận với cô.                                               Trời mới biết, mới vừa rồi anh đã phải mất bao nhiêu sức lực mới miễn cưỡng đè xuống xúc động muốn đánh Ngô Ký Đường, từng có người nói "Xông quan giận dữ chỉ vì hồng nhan"[*], bây giờ anh đã có thể lĩnh hội. Nếu như vị tổng giám đốc Ngô thị kia còn nhớ mãi không quên bà xã của anh như vậy, cho dù hợp tác giữa tập đoàn Long Thịnh và nhà họ Ngô có thành công đi nữa, có bao nhiêu tiền anh cũng không cần. ([*] : Trong một bữa tiệc tại phủ, quốc trượng Chu Khuê cho Viên Viên ra múa hát, và nhan sắc cùng tài năng của nàng đã lọt vào mắt xanh của Ngô Tam Quế. Và khi viên võ quan này được cử ra trấn thủ Sơn Hải quan, để ngăn chặn quân Mãn Châu, thì Sùng Trinh đã ban Viên Viên cho ông. Sau đó, Viên Viên cũng được họ Ngô sủng ái, tuy nhiên, nàng không theo ra trận, mà vẫn ở lại Bắc Kinh. Ngày 26, tháng 5 năm 1644, lực lượng của Lý Tự Thành (tự xưng là Sấm vương) vào chiếm lấy Bắc Kinh, lên ngôi Hoàng đế, hiệu là Đại Thuận. Sùng Trinh bỏ chạy rồi tự vẫn ở Môi Sơn. Nàng bị Lý Tự Thành chiếm đoạt và cướp vào trong cung hầu hạ.. Khi nghe tin quân nổi dậy uy hiếp kinh đô, Ngô Tam Quế liền dẫn binh về cứu. Dọc đường, biết Bắc Kinh đã thất thủ, vua Minh đã chết, lại nghe Lý Tự Thành dụ dỗ nên họ Ngô đã định hàng. Nhưng khi hay ái thiếp của mình là Trần Viên Viên bị Tự Thành chiếm đoạt, Ngô Tam Quế nổi giận, đến xin hợp với quân Đa Nhĩ Cổn đem quân quay về đánh kinh thành.) Cái gì anh cũng không quan tâm, chỉ có mình cô, anh muốn giữ lấy cô cả đời. Ngồi ở mép giường, ánh mắt của anh sâu xa. Nhan Tương Tương đang ngủ say dường như cũng cảm giác được ánh mắt nhìn chăm chú của người đàn ông mà thức dậy, lông mi khẽ rung động, cô lười biếng mở mắt ra, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh đèn ấm áp nhìn Phó Hạo Phong. Cuối cùng nở một nụ cười xinh đẹp. "Đã xử lý xong công việc?" Phó Hạo Phong bình tĩnh nhìn cô, lông mày vô thức nhíu lại, giống như đang phải chịu đựng điều gì. Nhan Tương Tương lập tức hiểu ra, vội vàng ngồi dậy, nhẹ đỡ bả vai của anh. "Hạo Phong, có phải đau dạ dày không? Anh..anh chịu đựng một chút, em sẽ gọi chú Hưng chuẩn bị xe, lập tức đến bệnh viện." Vừa nói, cô vừa vội vàng lấy điện thoại di động ra liên lạc chú Hưng. Bàn tay nhỏ bé của cô bị anh chặn lại, Nhan Tương Tương không hiểu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, há miệng muốn nói, trước mắt lại thấy bóng đen đổ xuống phía cô, một giây kế tiếp, miệng của cô bị đè xuống hôn, điện thoại di động rơi xuống, cơ thể bị sức nặng của người đàn ông mạnh mẽ đè trên giường lớn. "Ưm ưm. . . . . . Đợi chút, Hạo Phong anh. . . . . . Ưm ừ. . . . . ." Người đàn ông không cho cô nói chuyện, liều mạng hôn cô. Đầu lưỡi nóng chui vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, dây dưa với chiếc lưỡi thơm tho mềm của cô, liếm sạch mỗi một tấc trong miệng cô giống như cô là một món ăn ngon miệng, mà anh thì lại như bị bỏ đói ba ngày ba đêm, muốn nuốt cô vào bụng, ăn sạch không còn một mảnh vụn. Chuyện gì đã xảy ra? Cô. . . . . . Đầu cô thật choáng váng, trước nay chưa từng hoa mắt như vậy, chưa kịp hít thở không khí. Anh lại tiếp tục tấn công cô, khiến cô muốn ngất xỉu. "Dạ dày. . . . . . Anh không thoải mái. . . . . . Hạo Phong. . . . . . Anh a a ——" Cô cố gắng giãy dụa, lúc này lại khiến mọi chuyện rối loạn hơn. Cô chỉ lo lắng tình trạng sức khỏe của anh, muốn xác định tình trạng đau bụng của anh có nghiêm trọng không, cần đến bệnh viện không, cho nên mới khẽ đẩy anh xuống, chống đỡ anh đang không ngừng ép lên lồng ngực mà thôi. Không ngờ, động tác nhỏ của cô lại càng kích thích anh, ngũ quan anh tuấn trở nên bí hiểm, trong nháy mắt ánh mắt phát ra tia sắc bén. Sức lực anh giữ cổ tay cô tăng lên, nhưng lại cởi cà vạt xuống trói chặt hai cổ tay cô lại. "Hạo Phong?" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại trở nên như vậy, khiến cho cô. . . . . . Khiến cho cô có chút sợ hãi. "Em đang nói chuyện với anh, Hạo Phong, buông em ra, anh, anh làm sao vậy? Có phải lúc nãy bàn chuyện với anh Ký Đường không thuận lợi không?" Cô lại tiếp tục nói, không biết câu nói kia lại kích thích thú tính của ông xã, anh dùng sức xé rách áo. Nhan Tương Tương không ngừng thở gấp, muốn trốn cũng không thể trốn, lại càng không biết làm sao có thể trấn an người đang đè trên người cô, ép cô tới mức không thể cử động. Nói anh nổi giận, hình như không giống, ngược lại trở nên cực kỳ điên cuồng. Giống như anh đang nổi điên lên, trong ánh mắt toát ra ngọn lửa, sau đó ngọn lửa nhỏ bùng cháy thành ngọn lửa to, uy hiếp muốn thiêu đốt cô thành tro bụi. "Ưm. . . . . . Hạo. . . . . . Hạo Phong. . . . . . Không cần. . . . . ." Thật ra Nhan Tương Tương không hiểu tại sao. Cổ muốn mở miệng nói, trong ngực chấn động kịch liệt, khi nụ hôn nóng rực của anh phớt qua bầu ngực, ngậm lấy nụ hoa đứng thẳng mềm mại, thân thể cô lại thành thật phản ứng với anh. Mặc dù có chút e ngại sự khác thường của anh nhưng vẫn vì anh mà trở nên vô cùng ướt át, huyết dịch toàn thân bởi vì sự đụng chạm của anh mà xao động. Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì khiến anh bị kích động? Tại sao. . . . . . Anh đột nhiên lại khác thường, không nói năng, nghiêm túc, nhưng cũng...háo sắc....trời ạ... Áo ngực bị anh cởi ra, anh mặc sức bừa bãi đùa bỡn, bàn tay thô ráp lướt qua nụ hoa cực kỳ nhạy cảm của cô, liên tục khiến cô thở gấp. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ bừng, bất lực đổ mồ hôi. "Hạo Phong. . . . . . Anh dọa em sợ. . . . . . Nói chuyện với em có được không? Rốt cuộc anh làm sao vậy?" Mặc dù phương pháp của anh không dịu dàng, Nhan Tương Tương vẫn một lòng cảm thấy rung động, khẽ hỏi anh, cố gắng nhịn xuống nước mắt, trong lúc nhất thời cũng không hiểu vì sao lại muốn khóc. "Ô ô. . . . . ." Rốt cuộc, cô không nhịn được khẽ khóc, bỗng dưng miệng anh chặn lại, che tiếng khóc nức nở từ trong miệng cô. "Em là của anh." Thật vất vả, Phó Hạo Phong mới mở miệng, cứng rắn nói ra. "Ô. . . . . ." Tiếp tục khóc. "Em là của anh." Anh nhắc lại, vẻ mặt nghiêm túc. Thấy bộ dạng cô khóc đáng thương như con mèo nhỏ khiến ngực anh quặn đau, Phó Hạo Phong hít thở nặng nề, cố gắng đè xuống sự đau đớn trong lòng, ngay sau đó, anh hóa thân thành một "ác lang", lần nữa lấy nụ hôn nóng bỏng che lại cánh môi mềm mại như cánh hoa, hôn cô đến choáng váng đầu óc, không biết đây là buổi buổi chiều hay buổi tối, sau đó cùng anh rơi vào thiên đường hưởng lạc, chìm đắm trong sự quyến rũ của anh, không cách nào có thể thoát khỏi anh . . .


Nhấn để mở bình luận

Ông Xã Khó Hiểu (18+) Full