Ông Xã Khó Hiểu (18+) Full


  Hai người thân mật hôn nhau, cơ thể căng cứng của anh rốt cuộc cũng buông lỏng, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn cô vẫn còn hơi tức giận.

Không có cách nào, anh rất để ý cô, không dám tưởng tượng cảnh cô bị tổn thương thế nào.

Vừa rồi Diệp Lâm Đạt khí thế điên cuồng xông đến quả thật khiến anh kinh hãi, cho là mình sẽ không bảo vệ cô kịp, mà cô lại ngây ngốc không hiểu đứng yên tại chỗ, tình huống kia khiến cho anh càng nghĩ càng thấy kinh sợ, vẻ mặt trở nên tối sầm.

Nhưng mà lúc này, cô gái trong lòng anh lại dịu dàng thấp giọng hỏi, vẻ mặt khẩn trương vì vết thương nhỏ của anh, cảm giác tốt đẹp trong ngực, tâm tình nổi giận được an ủi, nhanh chóng tiêu tán, vẻ mặt lạnh lùng cũng thoải mái hơn.

"Sao lại bị thương thế này?" Nhan Tương Tương cầm khăn giấy đổi sang mặt kia, tiếp tục lau nhẹ vết thương của anh.

Bỗng nhiên, anh kéo nhẹ bàn tay cô xuống, nắm lại thật chặt, nhìn cô mấy giây rồi nói:"Bị móng tay của phụ nữ làm bị thương."

"Hả?" Nhan Tương Tương giật mình."Chuyện kia...Là tiểu thư Diệp mới vừa rồi...Cùng anh mâu thuẫn sao?" Lúc bị ôm vào phòng làm việc, cô để ý có ly vỡ dưới đất, ngay cả đèn cũng bị ngã, đoán chừng Diệp Lâm Đạt cũng bị chọc tức hoàn toàn, mới có thể trở thành người đàn bà chanh chua chửi ầm ĩ trước mặt người đàn ông mình yêu.

Môi mỏng anh khẽ mở."Đúng vậy."

Thấy cô khẽ cắn môi dưới, trong đôi mắt có ánh sáng dịu dàng, dường như rất lo lắng, Phó Hạo Phong đột nhiên có suy nghĩ, mũi anh dán bên gáy cô ngửi, nhàn nhạt mở miệng:"Tương Tương, anh bị người phụ nữ đó bắt nạt, còn bị thương, em có đau lòng không?"

"A? Ách...... Em...... Em đương nhiên đau lòng rồi......" Tuy Nhan Tương Tương nghe xong từ bị bắt nạt của anh không biết nói sao, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn thiên vị anh, thấy anh bị thương đã vậy phòng làm việc còn bị phá thành như vậy, sao có thể không đau lòng chứ?

"Em thoa thuốc mỡ giúp anh được không?" Cô ôn nhu hỏi.

Tiếp theo, cô thử rời khỏi lồng ngực của anh, nhưng ngay sau đó Phó Hạo Phong thu hẹp hai cánh tay lại để cho cô biết, cô không thể đi nơi nào được, trừ khi anh bằng lòng buông ra.

"Không sao, em hôn anh, miệng vết thương sẽ mau khỏi."

Anh nói thật tự nhiên nhưng Nhan Tương Tương lại bị ánh mắt của anh làm cho trái tim lại đập thình thịch.

Cô không có cách nào cự tuyệt anh đòi hôn, huống chi, cô cũng muốn hôn anh.

Nhẹ nhàng hít thở, khuôn mặt nhỏ nhắn dựa vào, đưa cái lưỡi giống như mèo con bắt đầu khẽ liếm lên chỗ bị thương của anh.

Cô liếm tới liếm lui, giống như chỉ cần cô liếm vết thương kia sẽ có thể lập tức liền lại vậy.

Sau đó, cô hôn để mũi anh, lại đến hai gò má của anh, cuối cùng ngậm cái miệng của anh.

Phó Hạo Phong hiếm khi được dịu dàng hôn như vậy, cho đến khi môi mềm mại hôn đến môi mỏng của anh, nội tâm cuồn cuộn, cũng không nhẫn nại được nữa, anh bá đạo lấy lại quyền chủ động, nụ hôn dịu dàng được tăng thêm lực đạo, anh tràn đầy vẻ muốn thân cận, nhiệt liệt hút lấy mật ngọt trong miệng của cô.

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài chốc lát, gương mặt Nhan Tương Tương đỏ lên như bị thiếu oxy.

Hơi thở cô dồn dập, tay nhỏ bé không biết từ lúc nào đã nắm chặt cổ áo của ông xã, thật vất vả mới tìm được cơ hội nói chuyện.

"Hạo Phong...... Sao lại cãi nhau với tiểu thư Diệp? Cô ấy có vẻ rất tức giận...... Cô ấy tới tìm anh, anh không muốn gặp cô ấy cho nên mới cãi nhau sao?"

"Em còn nghĩ rằng anh thích cô ta sao?" Phó Hạo Phong không đáp mà hỏi lại.

Đầu nhỏ tựa vào hõm vai anh, Nhan Tương Tương nhìn anh, giọng nói hơi vội vã:"Không có, em nào có nói như vậy. Hạo Phong, em nói rồi em tin tưởng anh, đó là sự thật, em sẽ không nghĩ lung tung nữa, em không muốn giữa chúng ta có hiểu lầm. Chẳng qua là...chẳng qua là bộ dạng tức giận của vị tiểu thư Diệp kia vừa rồi có chút dọa người, em mới cảm thấy lạ..."

Bàn tay anh vuốt ve lưng của cô, nhìn cô khẽ mỉm cười, hôn môi cô, giống như rất vui vẻ.

"Anh không có cãi nhau với Diệp Lâm Đạt, hôm nay cô ta chạy đến đây gây ầm ĩ, bởi vì cha của cô ta dự tính muốn bỏ di chúc, đem toàn bộ tài sản chia ra thành 3 phần, hai phần cho hai người con gái riêng."

"Con gái...riêng?"

Phó Hạo Phong gật gật đầu."Đúng vậy. Hơn nữa có hai người. Diệp Lâm Đạt vẫn cho rằng cô ta là người thừa kế duy nhất của gia tộc nhưng không biết bên ngoài cha cô ta thật sự còn có hai người con gái riêng, di chúc mới vừa thành lập, cô ta bị tổn thất rất lớn, dĩ nhiên tức giận đến điên loạn."

"Nhưng mà vì sao cô ấy lại chạy đến đây làm ầm ĩ?" Nhan Tương Tương hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

Anh thản nhiên nở nụ cười, ánh mắt trong suốt.

"Bởi vì chuyện hai người con gái riêng là anh chủ động nhờ người điều tra bên nước ngoài. Cha của Diệp Lâm Đạt vốn cũng không biết mình có hai người con gái riêng, ông ta không ngờ người mình từng lui tới lúc trẻ đã hạ sinh hai đứa con gái. Sau khi tìm ra được đưa tài liệu đến cho anh, anh mới nói cho ông ta biết, cũng đưa tài liệu và hình ảnh chuyển đến cho ông ta. Sau khi ông gặp mặt hai người con gái riêng, chung sống với nhau khá tốt. Lại cảm thấy mình chưa hoàn thành nghĩa vụ làm cha với bọn họ nên quyết định thay đổi di chúc, dùng tài sản để bù đắp."  


Nhấn để mở bình luận

Ông Xã Khó Hiểu (18+) Full