Over The Knee - Qua Đầu Gối



Mùi nước hoa mát lạnh, hương hoa thoang thoảng như che trời lấp đất mà đến, chỉ cần cô hít thở, giống như hít vào quá liều một làn xuân dược. 

Rõ ràng anh không có bất kỳ tiếp xúc da thịt nào với cô, nhưng Trần Tư Nhung cảm nhận được sức nóng rõ ràng trên cơ thể anh.

Một loại nhu hòa, dày đặc hơi nóng, bao phủ toàn thân Trần Tư Nhung.

Cô gian nan, lồng ngực phập phồng, hít vào một hơi duy trì lý trí tỉnh táo của mình. Nhưng suy nghĩ dễ dàng phiêu bạt, cô đang nghĩ tới hình phạt mà chủ nhân đã dành cho mình.

"Mời anh ta đến nhà em uống một tách cà phê đi."

Đã gần một tuần kể từ khi hình phạt được đề ra.

May mắn duy nhất, là chủ nhân cũng không thúc giục cô.

"Grace."

Caesar gọi tên cô lần thứ hai.

Trần Tư Nhung đột nhiên hoàn hồn, cô vô ý thức cao giọng nói: "Yes!"

Ánh mắt cũng lập tức chuyển sang Caesar đang đứng bên cạnh, trong đôi đồng tử màu xanh biển của anh đang phản chiếu bóng hình của cô.

"Cô thất thần." Anh nói.

Trần Tư Nhung chỉ có thể thừa nhận: "Xin lỗi, tôi.... Có chút căng thẳng"

"Bởi vì tôi ở đây?" Anh hỏi.

Cảng tiếp xúc với Caesar thời gian càng dài, nỗi sợ hãi của Trần Tư Nhung đối với anh càng ngày càng giảm, cô im lặng hít một hơi,  nói:

"Bởi vì. . . . . . Tôi sợ anh sẽ sa thải tôi."

Không khí yên tĩnh một giây.

Trần Tư Nhung bắt đầu hối hận về sự thẳng thắn khó hiểu của mình.

Tuy nhiên, Caesar đứng lên, rũ mắt nhìn xuống Trần Tư Nhung, anh bật cười nhẹ nhàng.

Trần Tư Nhung lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng mỉm cười theo.

"Xin lỗi, trò đùa của tôi làm anh chê cười rồi." Trần Tư Nhung nói.

Caesar nhướng mày: "Tôi cảm thấy rất thú vị, tôi thích cô thẳng thắn với tôi."

Lòng Trần Tư Nhung bất giác gợn sóng, nhưng sau đó Caesar đã lấy lại tách cà phê được đặt trên bàn của cô:

"Hôm nay là Casual Friday, thả lỏng một chút."

Anh đã chuẩn bị rời đi.

Hơi thở của Trần Tư Nhung trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cô cười tươi: "Vâng."

Cuối cùng Caesar liếc nhìn cô một lần, nhấp một ngụm cà phê.

"Tuần sau hãy gửi văn bản mẫu cho rôi."

Trần Tư Nhung lập tức trả lời: "Vâng "

"Grace, cô làm rất tốt."

Nói xong, anh không chần chừ nữa xoay người rời khỏi văn phòng.

Trong văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Trần Tư Nhung chỉ nghe thấy tiếng tim mình hoảng sợ đang đập loạn nhịp.

Nhưng khóe môi cô không tự chủ được cong lên, vành tai bị mái tóc che khuất, nổi lên một mảnh ửng đỏ nhìn không rõ.
1

Ba giờ chiều, mọi người trong đội tràn ra đi tới quán bar.

Caesar đã đặt trước, bao hết, rượu và đồ ăn hoàn toàn miễn phí.

Mọi người đều cởi bỏ sự nghiêm túc, khắt khe, lắc mình biến hóa, mỗi người như những tay lõi đời hay lặn lộn trong quán bar.

Tequila, whisky gọi hết chai này đến chai khác, năm nhân viên pha chế tại quầy bar đã pha hết ly cocktail này đến ly cocktail khác, không hề dừng lại một phút.

James như một bông hoa giao tiếp, Trần Tư Nhung đi theo cạnh anh ta nói chuyện với người khác rất vui vẻ. 

Tự nhiên cũng đã uống không ít rượu, hiếm khi có người mời khách, mọi người đều chọn loại đắt tiền nhất dùng sức uống, Trần Tư Nhung cũng có tò mò với các loại rượu, nhưng chưa bao giờ có cơ hội uống. 

Một là quanh năm cô chỉ có một mình, say xỉn chẳng có ai đưa cô về nhà an toàn, hai là rượu quá đắt, cô không thể trả nổi. 

Nhưng đêm nay cô có chút không kiêng nể gì, vì Caesar cũng đã nói, sẽ chi trả dịch vụ Uber cho mọi người, còn phụ nữ anh sẽ phái lái xe riêng đưa về.

Vì thế tất cả các loại rượu khác nhau, tên từng loại cô cũng không gọi được đầy đủ, đã thử uống một cốc nhỏ, nếm thử xem hương vị ra sao. 

Không khí trong quán bar vô cùng sôi động, cô không phân biệt được mình đang choáng váng đầu óc là do say rượu hay quá mức hưng phấn. 

Thời gian tụ hội kéo dài đến nửa đêm, vậy mà vẫn không nhiều người có ý định kết thúc.

Trần Tư Nhung đi vệ sinh lần thứ hai, cô tin chắc rằng mình đã uống quá nhiều.

Tuy vẫn chưa khó chịu cho lắm, nhưng đầu óc choáng váng, đi đường có hơi không vững.

Cô nói với James rằng cô muốn về nhà trước, James lập tức đi tìm Caesar, bảo anh sắp xếp tài xế đưa Grace về nhà. 

Trần Tư Nhung ngồi tại một góc yên tĩnh của quán bar một lát, bên cạnh có người đến,  cô ngẩng đầu lên nhìn, là Caesar.

"Tôi.....Anh...Jame đâu ạ?".

Đầu óc quay cuồng của Trần Tư Nhung bắt đầu chậm lại.

Caesar vắt áo khoác của anh lên cánh tay, tay còn lại đỡ Trần Tư Nhung đứng lên.

"Anh ta đang tìm một chiếc xe tốt, tôi đưa cô đến đó."

"À, ra vậy." Âm điệu của Trần Tư Nhung lúc này trở nên thong dong kéo dài, chắc do vì say rượu nên ánh mắt của cô cũng có hơi mê mang, thần thái cũng trở nên mềm mại và quyến rũ hơn.

Cô đứng lên, tự nhiên tựa vào người Caesar.

Trong quán bar khí thế vấn ngất trời, Caesar đỡ cô ra ngoài.

Đi thang máy đi vào bãi đỗ xe ngầm, Caesar đặt Trần Tư Nhung vào ghế phó lái, giúp cô thắt kỹ đai an toàn, sau đó anh vòng qua thân xe, mở cửa ngồi vào ghế lái.


Trong xe rất ấm áp, lớp ghế bằng da cao cấp như hun nóng cơ thể Trần Tư Nhung, cô khẽ nhắm mắt lại sinh ra cảm giác hơi buồn ngủ. Chờ cho tới lúc tỉnh lại lần nữa, phát hiện phong cảnh bên ngoài xe đã rất quen thuộc. Cô chậm rãi nghĩ ngợi thanh tỉnh một chút, quay đầu qua, phát hiện Caesar đang nhìn mình.

"Anh...... Đưa tôi trở về?" Trạng thái của cô đã tốt hơn so với lúc ở quán bar một chút.


Caesar gật đầu: "Cô ra sớm, tài xế vẫn chưa đến kịp."

"À." Trần Tư Nhung lên tiếng, cô gật gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn cực kỳ:

"Vậy anh, không uống rượu sao?"

"Tôi không uống rượu."

"À, ra vậy." Trần Tư Nhung không biết bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nở nụ cười.

Đèn trên trần xe được mở ra, ánh sáng dịu dàng chiếu lên gương mặt cô, ngũ quan đẹp đẽ, mũi thon gọn cao cao.

Có lẽ vì đã uống rất nhiều rượu, giờ phút này môi cô phiếm một tầng hơi nước mỏng manh lấp lánh.

Cô cười có một hồi, sau đó lại lần nữa nhìn về phía Caesar.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về, nếu anh không ngại..." Cô nghiêm túc chớp chớp mắt, như đang cẩn thận suy nghĩ tìm từ ngữ trong não.

"Nếu anh không ngại, có thể đi lên nhà tôi uống một ly cà phê không?"




_____

Định copy bộ này rồi edit lại, mà cảm giác giọng văn không hợp với mình, nên quyết định sẽ edit =))


Nhấn để mở bình luận

Over The Knee - Qua Đầu Gối