Over The Knee - Qua Đầu Gối


Mười giờ sáng ngày hôm sau,Trần Tư Nhung nhận được một tài liệu được C gửi đến bằng file pdf, cô ấn mở, là báo cáo kiểm tra sức khỏe cùng chứng minh không phạm tội của mình.

Tên đều bị che khuất, chỉ lộ ra họ.

Chữ cái đầu là C.

Trần Tư Nhung thấy chữ C kia, trên mặt vô thức hiện lên ý cười. 

Cô kéo xuống dưới xem, chủ nhân làm kiểm tra toàn thân, tất cả đều khỏe mạnh, cũng không phạm tội gì. Hai báo cáo này có kết quả vào mấy ngày trước.

Trần Tư Nhung bị niềm vui sướng bủa vây, vì ngày hôm qua chủ nhân bất ngờ yêu cầu muốn gặp mặt, làm lý trí của cô bị trôi sạch không còn thấy đâu, cô còn không nhớ rõ ban đầu chính chính là người yêu cầu gặp mặt chủ nhân, muốn mặt đối mặt. 

Nhưng chủ nhân vẫn không quên.

Grace: Chủ nhân, em chỉ có báo cáo sức khỏe và chứng minh phạm tội của năm ngoái, nhưng tròn một năm đến bây giờ em không có bạn tình. 

Trần Tư Nhung lấy hai bản báo từ hòm thư ra, rồi gửi sang cho C. 

C: Cảm ơn, nhưng lần sau nhớ rõ nên che lại tên họ của mình.

Lúc này Trần Tư Nhung  mới ý thức được mình đã gửi thẳng file pdf qua, may mà chủ nhân cũng biết cô.

Khóe môi cong lên cười cười, ngón tay vui sướng lướt nhảy nhót trên màn hình di động.

Grace: Cảm ơn chủ nhân nhắc nhở, Grace nhớ kỹ rồi. [heart].

Gần đây cô rất thích dùng trái tim đỏ để kết thúc một câu của mình.

Rất nhanh, C lại nhắn đến một tấm ảnh của chiếc xe hơi.

C: Ngày mai lái xe của em sẽ sớm đến đó, 8 giờ 30 ở cửa khách sạn chờ em.

Trần Tư Nhung ấn mở tấm ảnh, nín thở.

Chiếc xe hơi kia biển số xe đúng là tên cô 【Grace】, phía cuối còn có một trái tim màu đỏ tươi.

Grace: Sao lại có biển số xe như vậy ạ?

C: Mua từ người khác. Cũng may cái tên Grace này không khó kiếm, nếu tự thiết kế cũng khó để cho lên. Em thích không? Grace. 

Thật sự cơn choáng váng của Trần Tư Nhung vừa qua đi, cô có nghe nói ở Úc có thể thiết kế được biển số xe riêng, thậm chí còn cho được cả emoji, không ngờ chuyện này có thể phát sinh với mình.

Vì sao chủ nhân lại làm chuyện này cho cô? Cũng chỉ là một lần đưa đón mà thôi. Không cần phải đi mua một chiếc xe có biển số như vậy. 

Nhưng khóe môi như bay ra khỏi vũ trụ chắc chắn nói cho cô biết, cô thích vô cùng.

Trần Tư Nhung lăn qua lộn lại ở trên giường, cuối cùng mặt cũng nóng lên một chút, thận trọng trả lời tin nhắn.

Grace: Grace rất thích, cảm ơn chủ nhân. Nhưng mà...nếu chỉ vì một lần đưa đón, Grace cảm thấy không đáng.

C: Vừa mới cười xong?

Lần nữa mặt Trần Tư Nhung nóng lên, thành thật trả lời.

Grace: Cười, còn lăn lộn hai vòng trên giường.

Chủ nhân rất nhanh nhắn tin đến, hơi thở Trần Tư Nhung dừng lại, trong lòng không một tiếng động phát ra tiếng thét chói tai.

C: Tôi cảm thấy thật đáng giá.

Trận thắng đầu tiên của mùa giải, Trần Tư Nhung hưng phấn một đêm không ngủ.

Cô đọc lại từng tin nhắn ngày hôm nay đã nhắn với chủ nhân, lặp lại nhấm nháp, ánh đèn chiếu vào xương gò má nâng lên vì vui cười, ngay lúc này cơn khô nóng cùng vui sướng lại một lần lan tỏa. Sự hưng phấn liên tục cho đến ba bốn giờ, Trần Tư Nhung bắt đầu nghĩ ngợi về cuộc hẹn với chủ nhân.

Cô cần phải có một trạng thái hoàn hảo nhất. 

Bảy giờ sáng, Trần Tư Nhung hứng thú bừng bừng ra khỏi cửa.

Cô đã hẹn một chuyên gia Spa toàn thân trên mạng, từ trên xuống dưới.

11 giờ rưỡi, xương cốt thoải mái, Trần Tư Nhung từ trung tâm Spa ra ngoài, đi vào tiệm làm tóc. Tóc cô rất dài, hơi xoăn tự nhiên. Lần này đến tiệm cắt tóc chỉnh sửa lại từng lọn tóc.

Điểm cuối cùng là tiệm nail, tay chân đều được cắn tỉa sạch sẽ, cô sơn một màu đỏ hồng. Mười ngón nhỏ xinh thon dài, mài giũa mượt mà, tô lên màu đỏ hồng, như mời gọi người khác vô thức nhìn vào bàn tay cô.

Tươi tắn, quyến rũ.

Như quả anh đào chín mọng được ủ trong bình rượu.

Lúc chạng vạng, Trần Tư Nhung sức cùng lực kiệt trở về khách sạn.

Cô vẫn tắm lại một lần nữa, sau đó thoa kem dưỡng da hương hoa sơn chi lên mỗi một nơi trên cơ thể.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Trần Tư Nhung mệt đến mức ngã thẳng xuống giường. Cô đặt chuông báo thức cho mình vào bảy giờ sáng, sau đó chui vào chăn ngủ. 

Trần Tư Nhung tự nhiên tỉnh dậy vào lúc năm giờ sáng, cô biết, mình đang bắt đầu căng thẳng. Mặc dù sự chờ mong trong lòng đang cháy hừng hực như thiêu đốt. Dù sao thì đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên mà cô không biết được đối phương là ai.

"Chủ nhân" trước đó của cô, nói theo cách như vậy mà thôi, thật ra là bạn bè mà Trần Tư Nhung đã quen biết từ trước, rồi sau đó mới phát triển thành quan hệ khác. Cho nên cô cùng vị "Chủ nhân" kia gặp mặt ngoài đời thực, cũng không cảm thấy bất an.

Bởi vì cô biết người đó là ai.

Nhưng còn C......

Cô không có đầu mối, thậm chí cũng đồng ý đeo bịt mắt.

Không phải Trần Tư Nhung hối hận chuyện đã đồng ý đeo bịt mắt, chỉ là cô cảm thấy hơi căng thẳng mà thôi. Những ý nghĩ dâng lên trong lòng hết lần này đến lần khác, làm trái tim cô nóng đến co rúm lại.

Nhưng Trần Tư Nhung cũng không muốn rút lui, cô chỉ thấy căng thẳng.

Thay quần áo và đổi giày, Trần Tư Nhung xách túi đi xuống sảnh khách sạn.

Cô muốn xuống sớm một chút, không muốn tài xế phải chờ đợi, lại không nghĩ đến mình vừa mới ra khỏi cửa, đã thấy có một chiếc xe màu đen đỗ ở đó.

Cô cảm thấy quen quen, đi đến gần đưa mắt nhìn.

Bảng số xe đúng là viết chữ 【Grace】 phía cuối có một trái tim tình yêu màu đỏ.

Tất nhiên tài xế đã nhận ra Trần Tư Nhung, một người bản địa châu Úc lành hiền. Ông từ ghế lái bước xuống, mở cửa mời Trần Tư Nhung lên xe.

Chiếc xe rất nhanh rời khỏi sảnh khách sạn, chạy dọc theo hai bên đường cây cối cao cao, đi về phía trung tâm thành phố.

Thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh vạn dặm không mây.

Trong xe mở điều hòa với độ ấm thích hợp, tay Trần Tư Nhung nắm lấy túi xách, bàn tay thấm ra một lớp mồ hôi.

Khoảng ba mươi phút sau, xe vừng vàng dừng lại dưới gara một tòa nhà cao tầng. Tài xế dẫn Trần Tư Nhưng đi thang máy lên đến tầng mười tám.

Cửa thang máy mở ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy là sảnh chính của tầng mười tám, cực kỳ rộng lớn xa hoa, bốn phía đều là cửa kính sát sàn. Trước cửa có một quầy lễ tân, cô gái đứng đó nhìn thấy Trần Tư Nhung cùng tài xế, quen thuộc tiến đến chào hỏi.

Vì vậy Trần Tư Nhung đi theo cô gái này vào bên trong.

Cô gái dẫn cô vào trước cửa căn phòng số 1806, nói về phía Trần Tư Nhung:

"Là ở đây, theo yêu cầu cửa đã được mở, tấm thiếp được đặt ở tủ giày, mời cô xem."

Trần Tư Nhung có hơi khó hiểu: "Bên trong không có ai sao?"

"Tạm thời không có, cô có thể xem tấm thiếp trước."

Trần Tư Nhung do dự một chút, trước tiên vẫn nói lời cảm ơn.

Sau đó cô gái rời khỏi cửa phòng.

Bốn phía yên tĩnh, hơi thở Trần Tư Nhung bất giác chậm lại.

Ánh mắt cô nhìn về phía cửa căn phòng này.

Như cô gái vừa nãy nói, cửa phòng chỉ khép hờ, như chào đón cô đã đến đây.

Trần Tư Nhung vẫn còn đang đoán mò, mình có cần đeo lên bịt mắt như yêu cầu khi mở cửa bước vào không, nhưng cô gái vừa nãy đã nói mình cần nhìn tấm thiếp, hơn nữa bên trong còn chưa có người.

Suy nghĩ chầm chậm, thận trọng cử động, Trần Tư Nhung xác định mình có thể mở to mắt đi vào trong căn phòng này.

Cô đưa tay ra nhẹ đẩy cửa.

Sạch sẽ sáng sủa, là ấn tượng đầu tiên của Trần Tư Nhung về căn phòng này.

Căn chung cư ở tầng cao nhất, 180° không góc chết, cửa sổ sát sàn, làm cho tầm nhìn trải rộng. Phòng khách được thiết kế nửa vòng tròn, không gian rộng lớn, các đồ trang trí nghệ thuật được bày biện ở giữa phòng. Màu sắc không phải là xám đen kết hợp, mà sử dụng rất nhiều màu sắc tươi đẹp, nhưng lại không có vẻ tục tằn. Một khối gỗ vòng cung có khảm đèn trong đó chiếu sáng, mang lại cảm giác như đang trưởng thức nghệ thuật.

Nhìn ra được, gu thẩm mỹ của chủ nhân căn phòng này rất tốt.

Bước chân Trần Tư Nhung thận trọng đi đến gần huyền quan, trên chiếc bàn đó, ngoài một tấm thiệp màu đỏ, không có đồ vật nào khác. 

Ngón tay cô kẹp lên tấm thiệp, mới phát hiện bề mặt của nó là chất liệu bằng nhung, ngón trỏ cô không nhịn được vuốt ve vài lần. 

Lật mặt trái của tấm thẻ lên, bên trên có một hàng tiếng Trung rất đẹp đẽ:

Dear My Grace.

Hoan nghênh em vào nơi này.

Em hãy tùy ý kiểm tra trong này, bao gồm phòng riêng, tủ quần áo, ngăn kéo. Nếu em cảm thấy an toàn, thoải mái, hãy nhắn tin cho tôi, hơn nữa hãy đeo bịt mắt lên. Nếu em cảm thấy không an toàn, không khỏe, tài xế vẫn còn ở dưới lầu, lúc nào cũng có thể đưa em đi.

Nhưng trước khi em đưa ra quyết định, mời em hãy tham quan phòng ngủ.

Ký tên: C

Đầu quả tim Trần Tư Nhung đang đập mạnh mẽ như bị đánh vào, muốn thoát ra khỏi lồng ngực.

Cho dù vào giờ phút này, anh cũng để tự cô đưa ra lựa chọn. 

Chịu đựng chua xót ở đầu mũi, Trần Tư Nhung thay dép lê, đi đến phòng ngủ theo lời tấm thiệp đã viết.

Phòng ngủ cũng giống như phòng khách, chỉ có cửa kính không viền trải dài sát sàn, nhưng lúc này, những bức rèm cửa dày nặng che kín cửa sổ.

Ánh đèn màu vàng ấp áp, ánh sáng trải rộng trong không gian rộng mở của phòng ngủ.

Tấm thiệp trong tay Trần Tư Nhung nhẹ nhàng rơi xuống đất, ngay lúc này tầm nhìn đã trở nên mơ hồ, sau đó hốc mắt cô trào ra nước mắt, lăn dài.

Bức rèm được kéo lên là màu Nhung Đỏ.

Bộ khăn trải giường, chăn gối chỉnh tề là màu Nhung Đỏ.

Cửa tủ quần áo đang rộng mở treo chiếc váy ngủ màu Nhung Đỏ.

Chiếc thiệp mà anh viết tay cho cô, mặt trái cũng là màu Nhung Đỏ.

Một cơn trời đất quay cuồng, Trần Tư Nhung dường như không thể đứng vững.

Ý của chủ nhân quá mức rõ ràng, tuy anh cho cô lựa chọn quyền đi hay ở, nhưng mà—

Nhung đỏ của anh.

Anh hi vọng hôm nay em có thể ở lại.


Nhấn để mở bình luận

Over The Knee - Qua Đầu Gối