Pháo Hôi Nữ Phụ Ngày Càng Sống Tốt Trong Tiểu Thuyết Niên Đại 70



Edit: Mây

[1] Trọng sinh: Thể loại truyện nói về những nhân vật bị chết do nhiều nguyên nhân khác nhau ở thời điểm hiện tại và được đầu thai trở về quá khứ hoặc trọng sinh tại một thời đại khác những vẫn giữ được ký ức của mình.
[2] Pháo hôi: Là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.

Những nhân vật này thường được tác giả dùng để tạo những mối mâu thuẫn giữa nhân vật chính và những nhân vật xung quanh hoặc với người yêu của nhân vật chính.

Thường những nhân vật này sẽ có kết cục thê thảm, trở thành bước đệm giúp nhân vật chính nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương.

Kiều Vi mở mắt, nhận ra thân thể này thật suy yếu.

Cô bị bệnh hai - ba năm, đã rất quen thuộc với cảm giác suy yếu.

Đến hiện tại cô thậm chí còn cảm thấy khá ổn, chỉ là không có sức lực mà thôi, cũng không có cảm giác như bị người tra tấn, đau đến không thở nổi.

Đối với cô, không cảm nhận được cơn đau giống như đang một bước bay lên thiên đường vậy.

Cô nằm lẳng lặng trên chiếc giường gỗ cứng sơ sài, trong đầu đang tiếp nhận một loạt thông tin liên quan đến thân thể này.

Kiều Vi ở một thế giới khác đã chết, tuổi trẻ thanh xuân còn đang phơi phới, đột nhiên bị bác sĩ chẩn đoán ra bệnh nan y, sau khi ca phẫu thuật kết thúc, tình trạng bệnh của cô di căn, rất nhanh đi theo chuyển biến xấu.

Trong hai năm cố gượng chống đỡ bệnh tật, cô bị đau đớn giày vò và nuốt chửng, thân thể ngày một kiệt sức thống khổ, khi ấy nào có còn nhìn ra cô đã từng là một cô gái trẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống.

Nhưng dù vậy, cô vẫn muốn sống tiếp, đáng tiếc còn chưa kịp hy vọng, cô đã bị bại dưới tay con ma bệnh.

Không ngờ tới mở mắt ra lần nữa, linh hồn cô bị cuốn vào một quyển tiểu thuyết niên đại, trở thành cô vợ cũ của nam chính - Kiều Vi Vi.

Trong sách, Kiều Vi Vi này căn bản chưa từng được xuất hiện một cách chính thức, mở đầu là cảnh nam chính và nữ chính đi xem mắt mù quáng để bàn chuyện kết hôn, sau khi thương lượng xong liền lập tức đi nhận giấy kết hôn.

Trên thực tế, nữ chính đã được trọng sinh[1] trở về quá khứ, cô ta sớm biết rằng chồng tương lai của Kiều Vi Vi sẽ trở thành nhân vật lớn, vì vậy liền tìm đủ mọi cách để được người nhà mai mối gả cho nam chính, trở thành mẹ kế của đứa bé do Kiều Vi Vi sinh ra.

Thân là nữ chính trọng sinh đương nhiên mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, ban đầu nam chính chỉ muốn tìm một người phụ nữ để chăm sóc con của mình, nhưng dần dần anh đã bị nữ chính chinh phục.


Về phần nam chính, là nhân vật trung tâm của cuốn tiểu thuyết, với hào quang nam chính mạnh mẽ, chẳng có gì lạ, anh sẽ trở thành người hô mưa gọi gió trong sách.

Và dù rằng anh xuất thân và đến từ nông thôn, không được học hành nhiều, nhưng sự nghiệp và cuộc sống của anh vẫn diễn ra một cách suôn sẻ, từng bước đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Câu chuyện ngọt ngào kết thúc ở phiên ngoại truyện còn viết về con cháu của nam nữ chính, đứa nào đứa nấy đều là thế hệ con cháu của cán bộ cấp cao.

Nói cách khác, nam chính là người đứng đầu làm chủ gia đình, địa vị khẳng định rất cao.

Đây cũng là mục đích chủ yếu nữ chính muốn nhắm đến.

Kết truyện tốt đẹp, con cháu đông đàn, chữ HE viết hoa.

Còn phần cô vợ pháo hôi[2] Kiều Vi Vi, vốn chẳng được lộ mặt trực tiếp trong chính văn, tác giả chỉ viết vỏn vẹn một câu cho kết cục của cô ấy "bỏ chạy vì đàn ông, sau đó chết", sau cũng không đề cập đến nữa.

Chồng và con cũng chưa từng nhắc đến cô, trong mắt bọn họ lúc này đều chỉ có nữ chính đang toả ra ánh hào quang sáng bừng.

Pháo hôi —— Kiều Vi đã biết, cô vợ Kiều Vi Vi này chính là bia đỡ đạn trong truyện.

Thật bất hạnh, hiện tại cô chính là Kiều Vi Vi.

Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, cô rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra —— Kiều Vi Vi thật sự bỏ chạy theo đàn ông.

Kiều Vi Vi có một mối tình đầu, hắn ta thi đỗ đại học, hiện đang học tập trên đất thủ đô.

Thời điểm cô ấy đang học cấp ba, người cha qua đời, cách đây vài năm người mẹ cũng từ bỏ trần thế mà đi.

Kiều Vi Vi cứ thế mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa.

Rốt cuộc cô phải bỏ học để tiếp nhận công việc của cha cô, bắt đầu đi làm.

Nhưng cha cô là một công nhân kỹ thuật, cô không thể làm được, vị trí đó sau thì được người khác đảm nhận, nhà máy giao cho Kiều Vi Vi làm công việc khác, nhưng cả ngày Kiều Vi Vi vẫn không làm được, suốt ngày cô luôn chìm đắm trong cảnh khổ sở, đáng thương.

Có người không nhìn được nữa, gợi ý cho cô: Tại sao không tìm một người đàn ông để kết hôn với mình?

Đúng lúc quân đội đang sắp xếp một buổi xem mắt tập thể, có đơn vị giới thiệu cô tham gia.

Nam chính nhìn trúng cô.

Nam chính là quân nhân, ở thời đại này đây là một nghề rất danh giá: Lương cao, địa vị xã hội cao, rất có thể diện - Kiều Vi Vi đồng ý kết hôn.

Sau khi kết hôn, cô cùng chồng tiến vào quân doanh, quân đội cũng sắp xếp công việc cho người nhà quân nhân, ai ngờ sau hai tháng cô lại không muốn đi làm nữa? Thời gian sau đó cô lại mang thai, công việc cứ thế bị gác lại.

Sinh con xong, Kiều Vi Vi ở nhà chăm con, cũng không định tiếp tục đi làm.

Cô ấy rất kháng cự chuyện đi làm, dù người ta nói có "lao động là vinh quang" đi chăng nữa, nhưng cô vẫn cứ muốn đọc sách thi đại học.

Nhưng việc chăm con, làm việc nhà không phải việc dễ dàng, là người mới làm mẹ, mỗi ngày cô đều mệt đến không còn sức để mở sách vở ra ôn tập.


Ước mơ ấy dần dần bị mài mòn trong tiếng khóc của con trẻ và những trận chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng.

Khi bé con lên ba, mối tình đầu của nguyên chủ đã quay trở lại.

Hắn tốt nghiệp đại học và làm kỹ thuật viên tại một nhà máy sản xuất động cơ diesel ở thủ phủ của tỉnh, tiền đồ xán lạn.

Kỹ thuật viên nhờ người gửi cho Kiều Vi Vi một số quyển sách.

Thời buổi này, một số loại sách không được bán ở hiệu sách, chúng đều là được sinh viên từ thủ đô mang về.

Kiều Vi Vi hơi cảm động, cô cũng viết một bức thư gửi lại cho hắn.

Kỹ thuật viên hồi âm, cứ thế bọn họ dần dần nối lại sợi dây liên hệ trước kia.

Gửi thư qua lại một thời gian, những thứ cảm xúc mơ hồ ngày xưa lại ùa về.

Khả năng viết văn chương và những lời nói đứng đắn của kỹ thuật viên nghe như những lời âu yếm yêu thương, khiến Kiều Vi Vi bị xoay mòng mòng không phân biệt được đông tây nam bắc.

Trong lúc đầu óc nóng lên, cô ấy bất ngờ đề ra chủ ý muốn ly hôn với nam chính.

Nam chính đương nhiên không đồng ý.

Thời đại này ly hôn chính là chuyện mất mặt, sẽ bị mọi người bàn tán chê cười sau lưng.

Kiều Vi Vi tự cho là vì tình yêu cá nhân, không còn quan tâm chuyện gia đình, cô bế con mình gửi nhờ người hàng xóm, một mình cuốn gói xách đồ lao tới tỉnh thành để mưu cầu hạnh phúc.

Cô không hề biết rằng lúc này kỹ thuật viên đang tổ chức đám cưới với cô con gái của giám đốc nhà máy.

Khi kỹ thuật viên nhìn thấy cô, ánh mắt hắn ta né tránh.

Hóa ra gã vốn tự cho bản thân là kẻ phong lưu, muốn ngoại tình tư tưởng, chứ không muốn cùng Kiều Vi Vi đi đến mối quan hệ nghiêm túc.

Hắn ta nghĩ Kiều Vi Vi chính là kiểu phụ nữ đã có chồng con, tương đối an toàn.

Nào nghĩ đến cô thật sự kích động đến mức đi tìm hắn.

Kiều Vi Vi cũng không nháo, thậm chí còn ăn một viên kẹo cưới trong hôn lễ.

Cô quay người rời đi với viên kẹo ngọt trong miệng, khi về lại nằm xuống, một ngày một đêm không uống giọt nước nào, thậm chí còn sốt cao.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.

Chẳng trách khi mở đầu cuốn tiểu thuyết này, nam chính trở thành một ông bố đơn thân và phải tìm mẹ kế cho bé con.

Tiếp nhận xong xuôi ký ức, Kiều Vi khẽ thở dài.

Cô liều mạng muốn sống nhưng lại bại dưới tay con ma bệnh, Kiều Vi Vi thì lại không biết quý trọng sinh mệnh.

Thời điểm mới vừa xuyên đến, mọi thông tin ký ức của nguyên chủ liên tiếp đổ vào đầu cô như sóng nước, đầu đau như có trăm mũi kim đâm chọc.

Kiều Vi chỉ có thể nằm bất động.

Những kí ức ấy mang theo rất nhiều cảm xúc, oán giận có, bất mãn có, hối hận có, phẫn nộ có.

Hầu hết chúng đều là những thứ cảm xúc tiêu cực, duy nhất chỉ có một cảm xúc khác biệt, chính là áy náy.

Áy náy ấy không dành cho nam chính, mà dành cho bé con của cô.

Cô ấy vốn không hề có tình cảm với nam chính, trước khi chết cũng chỉ để lại cho anh một tia ôn nhu, ngược lại nhớ thương vẫn không thể buông xuống được chính là đứa con mới tròn ba tuổi.

Kiều Vi đã đọc qua cuốn tiểu thuyết, biết được rằng bé con của nguyên chủ và nam chính sau này được nữ chính chăm sóc, ở trong mắt người khác cũng được xem như trải qua cuộc sống tốt đẹp.

Nữ chính trong tiểu thuyết ngoài việc trọng sinh ra, cô ta không có bàn tay vàng nào khác, nhưng đời trước cô ta từng làm nội trợ, chuyện quán xuyến cơm nước, quét dọn nhà cửa là chuyên môn của cô ta.

Mà nam chính là sĩ quan, thuộc tầng lớp thu nhập cao, sinh hoạt gia đình rất khá giả.

Con của nguyên chủ Kiều Vi Vi được ăn no mặc đẹp, tuy không thích nói chuyện, luôn giữ vẻ trầm mặc nhưng sau này lại thi đỗ đại học, đạt thành tích vô cùng xuất sắc.

Ai cũng khen nữ chính là người mẹ kế tốt.

Thỉnh thoảng, có người nhớ ra rồi nhắc đến Kiều Vi Vi, một nữ phụ pháo hôi mà, ai cũng đều khinh thường nói: "Đúng là có phúc mà không biết hưởng."

Còn có người mắng “Ham ăn biếng làm, tâm trí khù khờ”, thậm chí có thân thích của nam chính còn làm trò trước mặt hai cha con bọn họ.

Mắng xong nữ phụ, người đó còn nói: “Về sau cháu hãy nhớ hiếu thuận thật tốt với mẹ kế nhé.”

Mỗi khi xảy ra tình huống này, đứa nhỏ sẽ trầm mặc không nói chuyện.

Hai cha con nam chính không còn chủ động nhắc đến nguyên chủ nữa, dù chỉ một lần.

Ít nhất nó đã không xuất hiện trong những lời văn của cuốn tiểu thuyết, về phần này tác giả không còn đề cập đến, nam chính và bé con có hay nghĩ đến nguyên chủ hay không, Kiều Vi cũng không biết.

Tựu chung lại, nữ phụ Kiều Vi Vi đúng là một bia đỡ đạn hoàn hảo.















Nhấn để mở bình luận

Pháo Hôi Nữ Phụ Ngày Càng Sống Tốt Trong Tiểu Thuyết Niên Đại 70