Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều


Edit: Hou_nie

____________________________

Tiếng sấm ầm ầm, những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đỉnh xe, tia chớp sáng cắt xuyên qua bầu trời đêm tối, ánh sáng chiếu qua cửa sổ xe trong chốc lát, phản chiếu hai bóng người im lặng.

Xe ngựa không rộng, hai người bọn họ ngồi ở giữa quanh chăn bông, chỗ ngồi bị kẹt lại, rất khó quay đầu lại, nhưng phải nói là thật sự rất ấm áp.

Cho dù tay chân Lý Nhược Thủy vẫn còn lạnh, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với cái lạnh thấu xương lúc trước.

Nàng dựa vào ngực của Lộ Chi Dao, ngủ cũng không ngủ được, xung quanh đều là màn đêm tối, chán đến nản người nên Lý Nhược Thuỷ đã mở miệng.

" Lúc ngươi trúng độc có giống ta không? Cũng bọc chăn kín mít không?"

Lộ Chi Dao lẳng lặng mà ôm nàng, khóe miệng nở nụ cười, âm thanh tại đây có vẻ không rõ ràng.

" Trời làm chăn, nước làm giường. "

" Ngươi có ý gì?"

Lục Chi Dao cười tủm tỉm, không trả lời câu hỏi của nàng, mà tiếp tục vuốt tóc nàng hỏi ngược lại: "Ngươi có biết làm cách nào để giảm hàn độc không?"

"Chẳng lẽ không phải giống như bây giờ sao? Dùng nội lực?"

Lý Nhược Thủy vừa ngẩng đầu lên lại bị hắn nhẹ nhàng ấn trở về, nghe hắn từ từ kể ra.

" Người trúng độc dùng nội lực chống cự thì sẽ đoạn gân tuyệt mạch, nếu muốn mình không khó chịu, chỉ có thể hấp thụ nhiệt độ từ bên ngoài. Sư phụ của ta là một phế nhân không có nội lực, cho dù có bà ấy cũng không có khả năng giúp ta."

Lý Nhược Thủy khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai hắn tỏ vẻ an ủi.

" Lúc đó ta còn nhỏ cũng không hiểu đâu đớn cũng là một loại hạnh phúc, vì vậy chỉ biết rúc vào cỏ lau để sưởi ấm."

Nghe được lời này, Lý Nhược Thuỷ không thể vỗ được nữa.

" Nhưng cỏ lau cũng chỉ là cỏ lau, không thể tỏa nhiệt, ta liền chạy ra ngoài, lại bởi vì nhìn không thấy, ta ngã xuống hồ."

Đó là mép hồ, và mực nước cũng chỉ cao đến thắt lưng ta, và nếu nó sâu hơn, ta sẽ phải chìm trong hồ để cho cá ăn. Và cũng nhờ như vậy ta mới phát hiện ra rằng cách tốt nhất để làm giảm hàn độc là ngâm mình trong nước. "

Nói đến cuối cùng, Lục Chi Dao còn cười vài tiếng như là nhớ tới những kí ức tuổi thơ vui vẻ vậy.

Chỉ trong một câu chuyện, đầy rẫy những khe hở, Lý Nhược Thủy lắng nghe với trăm cảm xúc lẫn lộn, thương hại, không nói nên lời và kinh hoàng đan xen, cuối cùng kết thành một câu.

" Nếu không... có thời gian ta dạy ngươi bơi nhé?"

Những hạt mưa lách tách rơi xuống, sấm sét ầm ầm, những cơn gió thổi qua làm cánh cửa kêu kẽo kẹt, như thể giây tiếp theo liền phá cửa mà vào.

Trong bóng tối sự an tĩnh im lặng đến mức quỷ dị, đầu óc Lý Nhược Thủy quay lại, bắt đầu tự hỏi có phải mình có sai sót hay không.

"Tức là, nhỡ lần sau ngươi rơi xuống nước, ngươi sẽ không bị chìm xuống nước để cho cá ăn......"

Sau khi giải thích vài câu, dường như càng kỳ lạ hơn, Lý Nhược Thủy liền im lặng, bắt đầu đếm cừu trong lòng, hy vọng có thể để mình ngủ thiếp đi ngay lập tức, thoát khỏi bầu không khí xấu hổ quỷ dị này.

Lần nàng đến tới mười tám con cừu, giọng nói ôn hòa của Lộ Chi Dao lại vang lên trong bóng tối.

" Đây cũng tính là ước định thứ hai sao?"

"Không tính." Lý Nhược Thủy cẩn thận suy nghĩ: "Đây là thương lượng. "

" Ngươi đang muốn ta đồng ý?"

Giống như nghe được điều gì mới mẻ, âm điệu của hắn cao hơn một chút, không mang theo thờ ơ như lúc vừa nãy.

" Chẳng lẽ ta còn có thể cưỡng ép ngươi, ném ngươi xuống nước à?"

Lý Nhược Thủy tưởng tượng ra hình ảnh mình ép buộc hắn, không nhịn được bật cười.

Vốn dĩ nàng đang dựa vào lồng ngực của Lộ Chi Dao, giọng cười nàng cất lên khiến cho trái tim hắn rung động, cảm giác thật kì lạ.

Cười được một nửa, Lý Nhược Thủy đột nhiên nghĩ đến chiếc thuyền trước đó trong huyệt động.

"Ngươi không biết bơi, vậy tại sao lúc ngồi thuyền trong hang người một chút cũng không sợ, còn buông tay ra nữa?"

"Ta không biết nước, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sợ rơi xuống nước."

Lý Nhược Thuỷ ngáp một cái, trong mắt nổi lên ánh nước:" Ta buồn ngủ rồi."

Nàng luôn ngủ đúng giờ, đến giờ liền vậy, kể cả ngồi xe ngựa cũng vậy, lúc nghe được Lục Phi Nguyệt nói chuyện cũng đã là bình minh rồi.

Mưa bên ngoài xe không có xu hướng giảm bớt, lá cây rừng gần đó bị mưa rơi xuống đất, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm rền, nhưng tất cả những điều này lại trở thành lời ru bên tai Lý Nhược Thủy.

Chiếc chăn ấm áp và nhiệt độ cơ thể mang lại cho nàng cảm giác an toàn, không đợi Lộ Chi Dao nói tiếp nàng đã ngủ thiếp đi. Bên trong xe ngựa nhỏ hẹp bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Lộ Chi Dao là người mù, năm giác quan dị thường nhạy bén, trong mắt người bình thường chỉ là một đêm mưa, nhưng đối với hắn lại quá ồn ào.

Mưa rơi vào lá rừng,sấm sét cuồn cuộn, âm thanh từng đợt truyền đến tai hắn, mùi tanh của bùn bốc lên nơi đầu mũi, làm người tránh cũng không thể tránh.

" Trời mưa làm người khác thật khó chịu"

Nghe tiếng thở dài đều đều, hắn vô thức đưa tay dọc theo mái tóc đen của Lý Nhược Thủy, rồi giật giật mũi, như thể ngửi thấy mùi gì đó.

Lại là mùi thơm thoang thoảng đó.

Hắn đưa chóp mũi đến gần Lý Kiều Thủy, hương thơm nhẹ nhàng nán lại, che khuất phần lớn mùi bùn đất, hơi thở của nàng cũng bao phủ tiếng mưa rơi.

Lục Chi Dao cẩn thận lắng nghe một lúc, thế nhưng cũng có chút buồn ngủ, hắn không khỏi cười một tiếng.

" Thật đúng là thần kỳ."

Lộ Chi Dao khẽ di chuyển thân thể để nàng dựa vào cổ, hơi thở phở vào vai, nghe tiếng thở đều đều của nàng, Lộ Chi Dao nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Một đêm vô mộng.

Mặt trời mọc cao, những hạt mưa chưa khô phản chiếu ánh mặt trời, hiện ra một bức tranh chói mắt.

Đất đai bị mưa cuốn trôi hết đi, lá cây cũng tươi mát hẳn lên, không khí có mùi bùn đất thoang thoảng, gió ẩm thổi qua xe ngựa, thổi vào ngôi đền đổ nát.

Lúc Phi Nguyệt tỉnh lại trong ngôi miếu, nhìn Giang Niên đã dọn dẹp xong hai má bỗng chốc đỏ lên, ánh mắt không được tự nhiên mà dời đi, cố gắng trở lại tính cách lạnh lùng của mình.

" Hôm nay ngươi dậy khá sớm."

Giang Niên cười dập tắt đám lửa, đáp lại lời nói của nàng ta.

"Nếu ta không thức dậy sớm hơn, gió sẽ thổi bay cánh cửa này mất."

Lục Phi Nguyệt căng thẳng gật gật đầu, đứng dậy nhặt kiếm lên, tùy ý sửa lại ý phục.

" Đa tạ "

Giang Niên sớm đã quen với bộ dạng nghiêm túc của nàng, hắn cũng đứng dậy cầm hành lý, mỉm cười lắc đầu.

"Đi thôi, để xem hai người bọn họ ở trong xe thế nào."

Hai người đi đến trước xe, những con ngựa trốn dưới mái hiên khịt khịt mũi, sau đó cúi đầu gặm cỏ trước ngôi miếu.

Lục Phi Nguyệt mở cửa xe, khi nhìn thấy hai người bên trong, nàng không khỏi sững sờ, cũng không tiến thêm một bước nữa.

Chỉ là cảnh tượng trước mắt quá hài hòa.

Lý Nhược Thủy quay lưng lại với bọn họ, không thể nhìn rõ thần sắc của nàng, Lục Chi Dao nghiêng đầu ngồi, mái tóc đen che nửa khuôn mặt, tay trái vẫn nắm lấy đuôi tóc Lý Nhược Thủy. Không khí có vẻ yên tĩnh và yên bình.

Mọi thứ giao hoà với nhau, tựa như cá và nước, như ánh sáng và cây cối.

Thân thể Lộ Chi Dao khẽ nhúc nhích, mái tóc đen che mặt trượt xuống má, lộ ra khuôn mặt như ngọc.

" Trời đã sáng?"

Âm thanh sạch sẽ, không có một chút nào là khô khốc mất tiếng, rất khó để mọi người phán đoán hắn có phải vừa mới thức dậy hay không.

Giang Niên sững sờ một lát, gật gật đầu, nhớ ra hắn không nhìn thấy lại lúng túng đáp lại: "Sáng rồi."

Sáng sớm không khí trong lành, chim hót líu lo trên cành cây, gió nhẹ mát thổi vào xe ngựa, đánh thức Lý Nhược Thủy vẫn còn đang ngủ.

Ánh mặt trời chiếu xuống, nàng cau mày thích ứng ánh sáng mới mở mắt ra, nhìn thấy hai người đứng bên ngoài xe ngựa, sững sờ một lúc, cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nàng lập tức đứng dậy thu dọn chăn bông, nhường chỗ cho hai người.

" Thật xin lỗi Lục tỷ tỷ, hai người phải ở bên ngoài chờ lâu như vậy."

Những sợi tóc từ lòng bàn tay trượt ra, Lộ Chi Dao xoa đầu ngón tay vài lần, đứng dậy ngồi sang một bên.

Lục Phi Nguyệt lấy chăn đặt ở ngăn dưới cùng, vẻ mặt tự nhiên, không có một chút ngượng ngùng.

" Không sao, bọn ta vừa mới đến."

Giang Niên ở bên ngoài xe ngựa, ba người còn lại ngồi trong xe, bầu không khí yên tĩnh đến mức kỳ lạ.

Nhưng dường như chỉ có Lý Nhược Thủy cảm nhận được, trong sự yên tĩnh có chút ngượng ngùng.

Tối hôm qua cơ thể nàng thực sự quá đau không có tâm trạng để suy nghĩ về chuyện khác, nhưng bây giờ thì không sao, những cái rối rắm không nên xuất hiện như thủy triều vọt tới.

Vốn dĩ nàng chỉ cảm thấy Lộ Chi Dao là một kẻ điên, chỉ quan tâm đến niềm vui của chính mình, không nghĩ tới lần này hắn lại hao tổn nội lực của bản thân nguyện ý giúp nàng, còn giúp cả đêm.

Lý Nhược Thuỷ hiện tại tâm trạng khá phức tạp.

Một mặt biết hắn làm vậy nhất định không phải vì động tâm, nhưng vì cái gì nàng cũng không biết.

Về mặt khác là bản thân nàng, Lý Nhược Thuỷ tuy rằng tâm lớn, nhưng không thể nào mà ngủ cùng một người nam nhân, ngủ ngon đến mức dị thường.

Cho dù là bởi vì độc phát tối qua cũng không đến mức ngủ loài lỏng đến vậy. Chỉ có một lời giải thích, trong tiềm thức nàng đã bắt đầu tin tưởng Lộ Chi Dao.

Điều này càng khiến Lý Nhược Thủy khiếp sợ hơn cả việc phát hiện Lộ Chi Dao là một kẻ điên.

Dựa theo cái đà này phát triển, nàng tám chín phần sẽ đem chính mình lún sâu, ăn trộm gà không thành còn mấy nắm gạo.

Lý Nhược Thuỷ như đúng trong đống lửa, như ngồi đống than mà nhìn hai người, Lục Phi Nguyệt trông lạnh lùng nhưng thật ra lại thất thần, Lộ Chi Dao vẫn như thường lệ, dựa vào thành xe, khóe môi mỉm cười.

Sau đó, đầu ngón tay hơi tái nhợt của hắn gõ nhẹ vào yên xe, phát ra một tiếng đập nhẹ, và nhịp điệu dần dần tăng lên, rõ ràng đồng bộ với nhịp tim của nàng—

"Nghe nói phong cảnh Thương Châu không tồi, ta muốn đi xem."

Không đợi hai người phản ứng lại, Lý Nhược Thủy đã vội vã ra khỏi xe ngựa, ra ngoài ngồi.

Nghe thấy tiếng cười không kìm nén được, Lục Phi Nguyệt sửng sốt, tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Lục Chi Dao đang dùng mu bàn tay che khóe môi.

Có phải nàng ấy đã bỏ lỡ điều gì không?

Gió mát thổi vào mặt, hơi nóng khó chịu cuối cùng cũng biến mất, Lý Nhược Thủy thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Giang Niên đang kéo dây cương, nhìn nàng với ánh mắt ghen tị.

Lý Nhược Thủy: "? "

" Đúng là khác mệnh." Giang Niên khẽ thở dài: "Ta quen biết Phi Nguyệt hai năm, tiến triển cũng không nhanh bằng các ngươi. "

" Chắc không?"

Lý Nhược Thuỷ thầm phàn nàn, lại nhớ đến trong nguyên tác thẳng đến hơn hai trăm chương hai người mới thổ lộ tâm sự. Độ dài như vậy còn không giới thiệu một chút về bối cảnh của Lộ Chi Dao, làm hại nàng hai mắt như mù.

Mặc dù đã là tháng ba, nhưng dọc đường đi có rất nhiều hoa nở rộ, để đè nén những suy nghĩ hỗn loạn của mình, Lý Nhược Thủy đưa tay ra nhặt không ít, thuận bện vòng hoa.

Giang Niên nhìn vòng hoa đang dần hình thành trong tay, không khỏi khen ngợi:" Cao thủ! Ngươi làm ta cũng không nghĩ tới có thể làm như vậy."

Còn chưa nói xong hắn khinh công nhặt lấy những đóa hoa, con ngựa liền mất kiểm soát.

" Ngươi đang kéo ngựa đó!!"

Lý Nhược Thủy vươn tay ra nắm dây cương, nhưng xe ngựa đột nhiên xóc nảy, khi thân thể nàng sắp rơi xuống, một bàn tay lạnh đã đỡ lấy nàng.

Nàng đưa mắt nhìn Lộ Chi Dao từ trong xe bước ra, ngồi trên vô lăng, cái tay kia trượt xuống cổ tay rồi đến lòng bàn tay nàng, nắm lấy dây cương.

" Ngươi chỉ đường đi."

Nghe giọng nói của hắn, trên cổ tay vẫn còn chút mát lạnh, trong lòng Lý Nhược Thủy đột nhiên bình tĩnh lại.

" Nghiêng về bên trái một chút, trở về đường chính."

Bàn tay nàng cũng nhanh hơn, một vòng hoa đã làm thành, giọng nói của nàng cũng nhanh hơn:" Tặng ngươi, ta cố ý làm đó."

Những cành hoa mềm mại kẹp dây leo nàng theo hương hoa đậm đà, được đặt trong lòng ngực hắn.

Lộ Chi Dao im lặng một lát, khóe môi lại nhếch lên thành một vòng cung quen thuộc, nhưng hắn chỉ đặt vòng hoa sang một bên rồi nhẹ nhàng trả lời.

" Cảm ơn."

Lý Nhược Thuỷ lên tiếng rồi lại không nói nữa. Nàng vừa rồi suy nghĩ linh tinh cái gì vậy, mục tiêu của nàng vẫn luôn là công lược thành công rồi trở về nhà, nàng không thể để những suy nghĩ này làm trì hoãn.

_______________________________

Hic mỏi tay quá các nàng ơiiii, chương này khá dài gần 3000 chữ nản quá.


Nhấn để mở bình luận

Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều