Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan


Sau nửa canh giờ, mấy chiếc xe ngựa bắt đầu xuất phát từ khách điếm.

Trước khi xuất phát, Tống Điềm đã thay xiêm y, gỡ xuống búi tóc phụ nhân bình thường nàng hay để, thay vào đó là chải kiểu đầu thiếu nữ.

Thật lòng mà nói, Tống Điềm đã rất nhiều năm rồi không trang điểm kiểu như vậy, cho dù, tính ra nàng vẫn là một cô nương.

Tiểu Điệp giúp nàng chải đầu, sau khi làm xong, nàng ấy bụm miệng vui vẻ nói, "Điềm Điềm tỷ! Tỷ đẹp quá! Tỷ về sau cứ ăn mặc như thế này đi, đừng chải kiểu đầu kia nữa!"

Tống Điềm: "... Ta vốn là phụ nhân mà, hôm nay là ngoại lệ."

"Nhưng chải kiểu đầu kia già lắm, muội cũng không ngờ tỷ lại xinh đẹp như vậy nha! Tóc mái không cần chải lên nữa! Đợi tỷ trở về, muội nhất định chải kiểu đầu càng đẹp hơn."

Tống Điềm không đành lòng phụ lòng nhiệt tình của Tiểu Điệp, chỉ thản nhiên cười, nhưng trước nay nàng đều cố ý để như vậy, nàng vào quân doanh làm việc, chứ không phải khoe khoang vẻ ngoài."

Nhưng hiển nhiên, Tiểu Điệp không cho là như thế, lúc Tống Điềm đi xuống sảnh, Cố Hiển Thành và Phó Ngạn vốn đang nghị sự đều đồng thời ngẩn ra, bọn họ vẫn còn trấn tĩnh, còn Phúc Quý đứng sau lưng Cố Hiển Thành, hai mắt trừng lớn như muốn rơi ra ngoài.

Tống... Tống... Tống đầu bếp thật sự rất xinh đẹp!

Mặc dù mọi người đều biết nàng xinh đẹp, nhưng nhìn cách ăn mặc bình thường không đến mức kinh diễm, nhưng hôm nay trang điểm một chút, lại hoàn toàn có cảm giác khác biệt!

Tống Điềm bị mấy cái mắt nhìn chằm chằm liền thấy không được tự nhiên, nàng cố gắng cúi thấp đầu, giảm cảm giác tồn tại của mình, sau đó đi đến bên cạnh Cố Hiển Thành, nhỏ giọng gọi: "Tướng quân..."

Cố Hiển Thành hồi phục tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Đi thôi!"

Xe ngựa đã chờ bên ngoài từ sớm, mấy người lần lượt lên xe.

Cố Hiển Thành vốn định cưỡi ngựa, nhưng lại bị Phó Ngạn khuyên ngăn: "Huynh cưỡi ngựa thì rêu rao quá, ngồi xe đi, dù sao cũng đang mặc thường phục, lại nói tiếp, huynh cưỡi ngựa, Phúc Quý cưỡi ngựa, để Tống đầu bếp ngồi trong xe một mình à? Khiến người khác hoài nghi."

Cố Hiển Thành nghe vậy, đành phải lên xe, Tống Điềm đóng giả làm nha hoàn của hắn, đương nhiên phải lên theo.

Xe ngựa bắt đầu khởi hành, Phúc Quý ngồi bên ngoài cùng phu xe cười đùa, bên trong chỉ có hai người, hiển nhiên, cũng có chút xấu hổ, Cố Hiển Thành không nhúc nhích, ngồi cứng đờ như sắt, Tống Điềm nghĩ đến thân phận mình, do dự một chút, hỏi: "Tướng quân, một lát nữa, ta phải làm gì? Ta sợ... sẽ làm sai."

Cố Hiển Thành nhìn nàng một cái, Tống Điềm mặc một bộ xiêm y màu hồng, tuy phục trang đều theo nha hoàn bình thường, nhưng vì da nàng trắng, lại lộ vẻ yếu ớt, đôi mắt to tròn chứa đựng ánh sáng nhìn lại khiến nhịp tim Cố Hiển Thành rối loạn, nàng quả thực rất đẹp, đẹp đến mức quá phận.

Cố Hiển Thành ý thức được điều ấy xong liền thấy hối hận, không nên cho nàng lộ diện...

"Một lát nữa, cô đi theo Phúc Quý, nói ít làm ít, không biết cái gì thì không làm, không sao cả."

Tống Điềm nghi hoặc, cái gì nàng cũng không cần làm, vậy đi theo làm gì?

"Vậy... Ta lưu tâm một chút đồ ăn bọn họ bưng lên đi, Triệu ma ma từng dặn dò qua, muốn ta kiểm tra đồ ăn của ngài, bà ấy đưa ta đồ thử độc, ta đã mang theo, trước kia cảm thấy không dùng được nhưng hiện tại lại có chút hữu dụng."

Cố Hiển Thành không dám nhìn nàng, ánh mắt mơ hồ đáp: "Được, tuỳ cô."

Tống Điềm khẽ vâng một tiếng.

Bên ngoài xe ngựa, Phúc Quý đang cùng xa phu nói nói cười cười, bên trong rất yên tĩnh, mà cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhiệt độ lại càng ngày càng cao, còn có hương thơm thoang thoảng, Cố Hiển Thành nhịn lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Cô xông hương à?"

Tống Điềm ngẩn ra, "Dân... nô tỳ không xông hương."

Nàng phản ứng sửa miệng kịp, Cố Hiển Thành nói tiếp: "Có mùi hoa nhài."

Tống Điềm nghĩ ngợi sau đó bừng tỉnh, "Ngài nói cái này sao? Đây là túi thơm nô tỳ tự làm, dùng để đuổi muỗi, từ khi còn nhỏ làn da nô tỳ đã không tốt nên luôn mang theo, ngài không thích ta sẽ lấy xuống."

"Không sao." Cố Hiển Thành lập tức đáp, "Cứ đeo đi."

Tống Điềm gật nhẹ đầu.

Đoạn đường kế tiếp, hai người đều trầm mặc, từ góc độ của Cố Hiển Thành, hắn chỉ nhìn thấy đôi chân Tống Điềm ngoan ngoãn ngồi một bên, giày thuê đế trắng, làn váy màu hồng phấn phiêu đãng.

Rõ ràng chỉ phiêu đãng trước mắt hắn, nhưng Cố Hiển Thành lại cảm thấy như quét qua lòng hắn, có chút ngứa ngáy.

May mà Võ Công huyện không quá lớn, giày vò liên tục chỉ một lúc là dừng lại, xe ngựa vừa dừng, Cố Hiển Thành đã vội nhảy xuống, tốc độ nhanh đến mức còn làm Phúc Quý hoảng sợ nói gì đến Tống Điềm.

Tống Điềm xuống xe, Phúc Quý khách khí nói: "Đừng lo lắng, theo ta là được."

Tống Điềm khẽ gật đầu.

Vào Xuân Lai lâu, mọi người đều bị khung cảnh ở đây làm kinh ngạc đến mức ngây dại, bên ngoài thì chỉ giống như những tửu lâu bình thường, bên trong lại khác một trời một vực, Chu Chí đặc biệt ra đón, dẫn bọn Cố Hiển Thành lên lầu ba, lầu ba này so ra càng là kim bích huy hoàng, Cố Hiển Thành càng xem, sắc mặc càng khó coi.

"Chư vị, mời bên này."

Chu Chí thì ngược lại, không chút kiêng dè, trực tiếp dẫn người vào phòng, bên trong đặt mấy cái bàn, có khoảng năm sáu nử tử má phấn môi hồng bưng rượu. Cố Hiển Thành giận tái mặt, vừa định mở miệng nói gì đó, Phó Ngạn đã ho khan một tiếng, Cố Hiển Thành không vui nhưng cũng áp chế lại.

Đi vào bên trong, Tống Điềm cùng Phúc Quý đứng hai bên đằng sau Cố Hiển Thành, những nha hoàn kia bắt đầu rót rượu.

"Tướng quân, hai ngày qua đã làm ngài sợ hãi. Hạ quan hôm nay xin thỉnh tội với ngài!" Chu Chí nói, xong liền đứng lên tự uống ba ly rượu. "Ta tự phạt ba ly!"

Xunh quanh Cố Hiển Thành lãnh khí âm trầm, Phó Ngạn nhìn hắn một cái, cười cười: "Chu đại nhân, chuyện ám sát này cũng không phải tự phạt mấy chén trên bàn rượu là có thể giải quyết đâu."

Chu Chí ngẩn ra, vội nói: "Dạ... dạ... ý hạ quan là hôm nay làm tiệc vì đại tướng quân đón gió tẩy trần cùng an ủi, đại tướng quân yên tâm, chuyện này hạ quan nhất định tra rõ, đương nhiên không thể vì mấy chén rượu mà bỏ qua." Chu Chí vội cười làm lành.

Cố Hiển Thành giờ phút này cuối cùng cũng mở miệng: "Xuân Lai lâu này nhìn qua thấy đúng là kim bích huy hoàng, Chu đại nhân tốn công rồi."

Trong lời nói âm dương quái khí, không cần huỵch toẹt ra cũng biết ẩn ý.

Chu Chí cười nói: "Đại tướng quân có chỗ không biết, nơi này hạ quan cũng là lần đầu đến, Xuân Lai lâu này là sản nghiệp của Bạch gia, tháng trước vừa mới khai trương, Bạch gia này ý à, ở Tây Vực cùng Mạc Bắc kiếm lời, quả thực phú quý vô cùng."

Cố Hiển Thành cùng Phó Ngạn liếc nhau, lại là Bạch gia.

Cố Hiển Thành cười cười: "Hoá ra là vậy, cũng coi như Chu đại nhân tốn kém rồi."

Tống Điềm đứng ở một góc nghe những âm thanh âm thầm phân cao thấp này, không khỏi cảm thấy bối rối. Ngay lúc đó, mấy người bưng đồ ăn tới cửa, Tống Điềm căng thẳng trong lòng, đi qua.

"Để ta."

Nàng tiếp nhận món ăn, ở thời điểm xoay người lặng lẽ dùng ngân châm trong tay thử một chút, châm này là đồ vật trong cung, dân chúng bình thường chưa từng thấy qua. Ngày đầu tiên nàng làm đầu bếp nữ, Triệu ma ma đã dạy cho nàng, bí ẩn mà nhanh chóng, nếu ngân châm không đổi màu, chứng tỏ món ăn này không sao.

Lúc ấy, giọng nói Triệu ma ma nghiêm túc, Tống Điềm cũng không dám coi thường, cẩn thận học hỏi, chỉ là không ngờ nhanh như vậy đã có chỗ dùng.

Xoay người vài lần, Tống Điềm đã thử xong tất cả đồ ăn, đặt cẩn thận lên bàn. Lúc nàng đặt xuống liền cùng Cố Hiển Thành đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.

Vừa rồi Chu Chí không chú ý tới bên cạnh Cố Hiển Thành có tiểu nha hoàn đi theo, lúc này nhìn thấy, tránh không được sửng sốt. Mà Chu Chí vốn là kẻ háo sắc, mắt của hắn vừa rơi xuống người Tống Điềm, thì cũng có một ánh mắt sắc bén khác nhìn hắn, trong mắt Cố Hiển Thành như có thể bắn ra từng mũi tên lạnh lẽo, Chu Chí vội vàng thu hồi tầm mắt.

Một lúc nha hoàn bưng lên bảy tám đĩa đồ ăn, thử xong từng món một, Tống Điềm mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng lùi lại phía sau Cố Hiển Thành, Phúc Quý lặng lẽ dựng ngón cái, Tống Điềm khẽ cười.

Tiệc rượu qua một nửa thời gian, nhìn qua có vẻ bình an vô sự. Chu Chí tựa hồ có chút nóng nảy, liên tục lau mồ hôi.

Cố Hiển Thành cười lạnh: "Chu đại nhân, không thoải mái sao?"

"Không... không có... hạ quan... không thể so với đại tướng quân trẻ tuổi, hạ quan ra ngoài đi giải một chút, Đại tướng quân cứ tự nhiên."

Nói xong, Chu Chí liền đứng dậy rời chỗ, mà một ánh mắt của Phó Ngạn bắn ra, lập tức có bóng người đi theo ra ngoài.

Chu Chí quả thật đi giải, chỉ là từ nhà xí ra đi lên đến tầng hai, hắn xác nhận một đường không có ai theo đuôi, mới vào một căn phòng nhỏ, rất nhanh, bên trong truyền ra từng thanh âm lo lắng.

"Tình huống gì đây, sao ngươi vẫn ở chỗ này, không chịu xuất hiện, ta thì hay rồi, bị hắn trào phúng cũng không nói gì!" Người trong phòng chính là Liễu Thấm, ả ta mặc váy đỏ, môi đỏ đậm, đi đến bên cạnh Chu Chí nói: "Đại nhân gấp cái gì, thiếp vẫn giúp ngài nhìm chằm chằm đấy thôi, đừng lo lắng, trò hay vừa mới bắt đầu."

Chu Chí nhíu mày, "Trong hồ lô của ngươi rốt cuộc bán thuốc gì, còn không phải vì kế sách của ngươi mà ta bỏ gần tìm xa, thiết yến ở tận Xuân Lai lâu này, ngươi có biết, Tố Tố nàng đã hoài nghi không."

Liễu Thấm cười nói: "Đại nhân hy vọng phu nhân có thể sắp xếp yến tiệc sao? Vậy còn không bằng tin tưởng Thấm Thấm, đại nhân đừng gấp, ta đã quan sát qua, Cố Hiển Thành không uống rượu, ngài cũng không lộ ra sơ hở gì. Đại nhân tìm thời cơ thích hợp để bọn họ lộ bài là được, đại nhân hiểu chưa?"

"Ngươi định làm gì?"

Liễu Thấm cười nói: "Đại nhân yên tâm, ta đã sắp xếp xong xuôi."

Chu Chí hoài nghi nhìn nàng, yên lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Bản quan tin người, nhưng ngươi đừng để bản quan thất vọng."

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Chu Chí đi xong, ý cười trên mặt Liễu Thấm dần nhạt. Ả ta nhìn ra đằng sau, một tỳ nữ tiến lên, Liễu Thấm hỏi: "Thật sự có một nha hoàn giúp hắn nghiệm thức ăn?"

"Bẩm tiểu thư, chính mắt nô tỳ nhìn thấy, chúng ta thấy qua nhiều chuyện rồi, không gì có thể qua mắt nô tỳ."

Liễu Thấm cười lạnh: "Xem ra Cố Hiển Thành này cũng không người không có tâm nhãn, rượu không dùng được rồi, ngươi lấy hương đến đây."

"Dạ."

Chu Chí trở lại bàn rượu, nhớ lời Liễu Thấm nói, hắn suy nghĩ một lát xong chủ động nói đến chuyện cứu trợ thiên tai với Cố Hiển Thành.

Dự tiệc hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng nói đến chính sự, Cố Hiển Thành ngước mắt, nhìn hắn một cái.

Phó Ngạn cũng buông ly rượu xuống, biểu tình nghiêm túc hơn, muốn nghe xem lão hồ ly này nói cái gì, chỉ là Chu Chí vừa uống vừa nói, nửa thật nửa giả kể khổ, cũng coi như lộ ra chút dấu vết cho Cố Hiển Thành. Cố Hiển Thành nghe hắn nói, bất tri bất giác, cũng uống thêm hai ly.

Người khác không chú ý đến nhưng Tống Điềm lại chú ý. Nàng không biết tửu lượng của Cố Hiển Thành như nào, chỉ thấy hắn uống mấy chén sắc mặt cũng chưa có gì biến hoá, cho rằng tửu lượng hắn tốt. Nhưng không ngờ rằng, Chu Chí là lão hồ ly trên bàn rượu, Cố Hiển Thành lại không khéo đưa đẩy như vậy, một câu nói một ly rượu, bất tri bất giác, người rót rượu cho Cố Hiển Thành và Phó Ngạn đã đổi.

Tống Điềm cảm thấy không đúng, theo bản năng tiến lên một bước, nàng đến gần Cố Hiển Thành, cầm lấy bầu rượu, nhẹ nhàng gọi: "Tướng quân."

Cố Hiển Thành ngẩng đầu nhìn nàng, Tống Điềm đứng cạnh hắn, Cố Hiển Thành chỉ có thể nhìn thấy một vầng sáng quanh người nàng, hình dáng trước mắt làm hắn ngây ngốc. Một lát sau mới phản ứng lại ý đồ của Tống Điềm.

Hắn cong môi, nhìn nàng khẽ lắc đầu, ý tứ rất rõ ràng, Chu Chí không dám động tay chân trong rượu.

Tống Điềm nhìn hiểu, xoay người lui lại chỗ cũ.

Hai người một câu cũng chưa nói, nhưng lại giống như nói rất nhiều, Cố Hiển Thành chưa bao giờ có cảm giác này, nhất thời hoảng hốt. Mà đúng lúc đó, một tiểu nha hoàn rót rượu nhân cơ hội xoay người lùi lại một góc, sau đó rời khỏi phòng.

Tiếng đập cửa vang lên, mọi người đều quay xa, tiến vào là mấy gã sai vặt bưng đồ ăn, Tống Điềm theo lẽ thường tiến lên đón lấy, lại phát hiện lần này là người khác bưng đến, nàng chưa kịp nghĩ nhiều, đồ ăn không có gì đáng ngại liền để lên bàn.

Nhưng không ngờ gã sai vặt kia không rời đi luôn mà quỳ xuống ngay tại chỗ.

Chu Chí cùng Cố Hiển Thành đồng thời nhìn qua, Chu Chí thấy rõ mặt liền thay đổi sắc mặt: "Ngươi!..."

Đối phương hướng Cố Hiển Thành dập đầu: "Khẩn cầu Tướng quân làm chủ cho thảo dân!"

Cố Hiển Thành trầm mặt: "Ngươi là ai?"

"Thảo dân họ Đỗ, thảo dân có việc quan trọng muốn bẩm báo Tướng quân, sự tình liên quan đến chuyện cứu trợ thiên tai lần này!"

Sắc mặt Chu Chí trắng bệch, mà Cố Hiển Thành cũng đang nheo mắt nhìn hắn: "Chu đại nhân, đây là tình huống gì?"

Chu Chí cũng không rõ, hắn nói năng lộn xộn: "Vớ vẩn! Ngươi từ đâu xông vào! Người đâu! Kéo ra ngoài!"

Cố Hiển Thành gầm lên: "Chu đại nhân! Bổn tướng còn đang ở đây!"

Chu Chí nhìn về phía Cố Hiển Thành, môi run rẩy: "Tướng quân, người này nói không chừng là mật thám... Ngài quên chuyện ám sát lần trước rồi sao? Tướng quân cứ giao kẻ này cho ta..."

Cố Hiển Thành đương nhiên không đồng ý, hắn nhìn về phía những người khác trong phòng: "Đều lui xuống cả đi."

Phó Ngạn gật đầu, đi đến bên cạnh Chu Chí, lạnh lùng nói: "Chu đại nhân, cùng ta ra ngoài đi."

Tống Điềm cùng Phúc Quý cũng không ở lại bên trong.

Sau khi Chu Chí rời phòng hiển nhiên trong lòng không yên, liên tục lau mồ hôi, Phó Ngạn cười nói: "Chu đại nhân khẩn trương việc gì vậy?"

"Không có... không khẩn trương... chỉ là uống nhiều rượu quá mà thôi..." Nói xong, hắn lại muốn đi giải, Phó Ngạn cũng không ngăn cản, chỉ âm thầm dùng mắt lệnh người đi theo.

Tống Điềm cùng Phúc Quý cũng lui ra, đại tướng quân xét hỏi người, chắc hẳn nửa khắc cũng chưa kết thúc ngay được, vì thế Tống Điềm liền đi xung quanh.

Xuân Lai lâu kết cấu phức tạp, mấy tầng ở giữa quanh co, Tống Điềm cũng không muốn đi xa, nghe thấy tiếng động lớn ầm ĩ, nàng vòng qua vòng lại, cuối cùng lại không tìm được đường về.

Đánh bậy đánh bạ, nàng chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.

"Chuyện gì vậy?! Sao ngươi lại để hắn chạy ra!" Là thanh âm tức giận của Chu Chí, Tống Điềm căng thẳng, sau đó liền có giọng nữ đáp lại: "Đại nhân đừng vội, Đỗ nhị lang kia là ta phái đi."

"Ngươi phái đi?" Thanh âm Chu Chí hiển nhiên cực kì bất ngờ.

Giọng nữ không ai khác chính là Liễu Thấm, ả đáp: "Cố tướng quân có tâm phòng bị, rõ ràng cũng quyết tra chuyện cứu trợ thiên tai đến cùng, không dùng biện pháp này, sao có thể khiến hắn bị lừa? Không nói cho đại nhân, là vì muốn hắn tin tưởng."

"Ngươi... ngươi muốn làm cái gì?"

Liễu Thấm: "Đỗ Lão nhị kia trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có nữ nhi còn nằm trong tã lót, hắn không dám nói lung tung, nhiều lắm là kéo dài thời gian thôi, đại nhân cũng biết, ta vừa phái tỳ nữ đi thêm đồ vào lư hương..."

"Ai?!..."

Liễu Thấm nói một nửa bỗng dừng lại, nhìn về phía Tống Điềm, Tống Điềm bụm miệng xoay người rời đi.

Liễu Thấm nhỏ giọng nói Chu Chí: "Đại nhân đi trước, Đỗ lão nhị sẽ không nói cái gì, Cố tướng quân cũng không bắt được nhược điểm của ngài, ngài quay đầu cứ nói chính mình say bất tỉnh cái gì cũng không biết."

Chu Chí chỉ ước có thể phủi sạch quan hệ, lập tức đi ngay.

"Nơi này giao cho ngươi."

Tống Điềm vừa mới đi được mấy bước đã bị Liễu Thấm cản lại, nàng theo bản năng lùi về phía sau, Liễu Thấm đương nhiên không để nàng đi, ả ta quan sát một lượt, nói: "Ngươi là tiểu nha hoàn bên cạnh Cố Hiển Thành?"

Tống Điềm không hiểu những tranh đấu lục đục này, nàng quyết định không nói lời nào, ai ngờ Liễu Thấm cười, bỗng nhiên cầm lấy khăn tay hất lên mặt nàng: "Ngươi chắc là lạc đường nhỉ, cùng ta lại đây đi..."

Tống Điềm chóng mặt, không biết chính mình như thế nào được đỡ vào gian phòng cách vách.

Mà vừa rồi, lúc Liễu Thấm tung khăn lên, hình như nàng ngửi được mùi gì đó. Ý thức dần trở nên không rõ ràng.

Vào phòng xong, Liễu Thấm cười nói: "Ta nhận ra ngươi."

Tống Điềm nhíu mày.

"Ngày ấy ở ngoài cửa hàng bạc, Cố Hiển Thành liều chết cũng muốn bảo vệ ngươi."

Liễu Thấm cười càng tươi: "Vừa rồi ở trong bữa tiệc, ngươi thử độc cho hắn đúng không? Xem ra ngươi là người hắn rất tín nhiệm?"

Tống Điềm bắt đầu thấy đầu choáng mắt hoa, cố gắng nghe rõ từng lời ả ta nói.

"Ngươi là ai? Ngươi có quan hệ gì với Cố Hiển Thành?"

"Ngày ấy ám sát ở trước cửa hàng bạc, hắn tình nguyện để bản thân bị thương cũng muốn bảo vệ ngươi... Ngươi không phải tiểu nha hoàn đúng không..."

"Ngươi biết ta là ai không?"

Tống Điềm nghe câu được câu không đã không rõ Liễu Thấm nói cái gì, sau đó mắt nàng tối sầm lại, ý thức cũng đứt đoạn.

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Đỗ lão nhị cùng Cố Hiển Thành.

Cố Hiển Thành đương nhiên muốn thẩm vấn một phen, nhưng dù hắn hỏi cái gì, Đỗ lão nhị kia liền hàm hồ, ấp úng.

Cố Hiển Thành hỏi một lúc lâu cũng không hỏi ra chuyện gì, đang lúc hắn cảm thấy không ổn thì bỗng chốc thái dương truyền đến cơn đau nhức mãnh liệt.

Cố Hiển Thành quá quen thuộc cảm giác này. Tiểu trù nương!

Hắn như bừng tỉnh từ trong mộng, lúc này mới ý thức được điều gì, hắn đứng vọt lên, khí thế hung hãn doạ Đỗ lão nhị xụi lơ trên mặt đất.

"Ngươi cố ý kéo dài thời gian?!"

Cố Hiển Thành giận dữ, đi ra ngoài.

Đỗ lão nhị mặt xám như tro, liên tiếp lắc đầu lải nhải: "Không phải ta.. không phải ta..."

Cửa loảng xoảng bị đẩy ra, Cố Hiển Thành xông ra ngoài, Phúc Quý đúng lúc chạy đến, mặt hắn trắng bệch: "Đại... đại tướng quân, không thấy Tống đầu bếp...!"

Trong đầu Cố Hiển Thành nổ ầm, "Tìm cho ta! Xốc ngược cái tửu lâu này lên cũng phải tìm cho ra!"

Phúc Quý chưa từng thấy Đại tướng quân như vậy bao giờ, sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, may mà đúng lúc đó, Tiểu Thập bỗng nhiên xuất hiện, ghé vào bên tai Cố Hiển Thành nói gì đó, Cố Hiển Thành đầu tiên là ngẩn ra, vẻ thô bạo trên mặt rút đi vài phần.

"Nàng ở đâu?"

Thanh âm Cố Hiển Thành giống như hàn băng ngày đông.

Chương này không có món gì cả, nên hoi chúng ta tìm hiểu về một loại rượu của Trung Quốc ik:))) Rượu nữ nhi hồng nha.

Nữ nhi hồng là một loại rượu gạo nếp có nguồn gốc từ vùng đất Giang Nam, và được sản xuất chủ yếu ở vùng Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Theo thông tin ghi lại, vào thời Tống, Thiệu Hưng là vùng sản xuất rượu nổi tiếng bậc nhất. Các gia đình ở khu vực này nếu sinh con gái, sẽ chọn các vò rượu ngon nhất và chôn xuống đất vào ngày đầy tháng con. Đợi khi con gái xuất giá sẽ lấy rượu ra thết đãi bạn bè người thân, do đó có tên là "Nữ nhi hồng".

Nổi tiếng như vậy nhưng tính đến nay, công thức pha chế "nữ nhi hồng" vẫn là một câu chuyện không đầu không cuối, với rất nhiều "dị bản". Người trong giang hồ đồn rằng, phương thức làm ra rượu "nữ nhi hồng" vô cùng phức tạp, không đủ kiên nhẫn không thể làm, không đủ bản lĩnh không thể uống.

Theo một số nguồn tin, để có thể làm được nữ nhi hồng, người ta phải tuyển chọn những thiếu nữ xinh đẹp, vừa bước sang tuổi 13, vẫn còn trinh trắng, để tham gia công việc sản xuất nữ nhi hồng.

Những cô gái đồng trinh được tuyển chọn sẽ được tắm giặt sạch sẽ, mặc những bộ y phục trắng muốt như tiên nữ và trải qua phần nghi lễ bắt buộc. Sau đó những cô gái này sẽ nhai nước nho, dùng nước nho này để lên men, rồi hạ thổ, chưng cất mấy chục năm mới cho ra thứ rượu hảo hạng.

Lại có ý kiến cho rằng, "nữ nhi hồng" đích thực được làm từ lúa mạch chứ không phải nho. Lúa mạch phải chọn loại thượng hạng, chưng cất với nước lấy từ thượng nguồn suối đá.

Điều đặc biệt được cho là yếu tố tạo nên sự khác biệt và sức hấp dẫn muôn đời của "nữ nhi hồng" danh tửu khá hoang đường, ít người dám tin. Đó là phải lựa chọn lấy một cô trinh nữ vừa đến tuổi 13, đợi cho đến ngày kinh nguyệt đầu tiên, cho cô gái ngồi trong chum rượu, lấy nước đó pha với rượu. Sau đó, ủ rượu 13 ngày cho lên men rồi hạ thổ cho đến khi cô gái lấy chồng mới đào lên đãi khách. Loại rượu này có mùi đặc trưng và màu hồng nhạt nên được gọi là "nữ nhi hồng".


Nhấn để mở bình luận

Quả Phụ Xinh Đẹp Ở Biên Quan