Quân Hôn Không Ly Được Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con



Trong giỏ đựng mấy đĩa đồ ăn, có hơi nặng, Tiểu Bảo dùng hết sức bú sữa mẹ mới kéo ra được một khoảng, nhưng tới được cửa, người thấp chân ngắn, dùng sức thế nào cũng không thể xách giỏ vào trong được, mặt cậu nhóc nghẹn đến đỏ bừng.

Nguyễn Tử Mạt đi ra, thấy cảnh như vậy, cô bật cười “khúc khích”.

Tiểu Bảo thấy người phụ nữ xấu xa cười nhạo cậu nhóc, hốc mắt cậu nổi lên sương mù, hung dữ gào lên với Nguyễn Tử Mạt, “Không cho cô cười!”
Nguyễn Tử Mạt thấy cậu sắp khóc rồi, cô nhịn cười, đi tới ngồi xổm xuống cạnh Tiểu Bảo, vươn tay chọc chọc thịt mềm trên mặt Tiểu Bảo, “Con ngốc quá, cứ cầm lấy mà không làm gì, con có thể bỏ đĩa trong giỏ vào trước mà.


Tiểu Bảo tức giận quay đầu đi, tránh được tay của Nguyễn Tử Mạt, cậu nhìn vào giỏ trúc trong tay, hình như đúng vậy.

Vẻ mặt Tiểu Bảo căng cứng, “Tôi định làm thế mà, tại cô đi ra cắt ngang tôi.


“Được rồi, Tiểu Bảo rất giỏi, chuyện này mà cũng nghĩ ra được, mẹ còn phải mất một lúc lâu mới nghĩ ra đó.


Nguyễn Tử Mạt thu tay lại, dùng một giọng điệu cực kỳ khoa trương.

Hai mắt Tiểu Bảo nổi lửa trừng cô, người phụ nữ xấu xa này vẫn đang chê cười cậu, thật đáng ghét.

Nguyễn Tử Mạt nhìn đầu tóc mềm mại của cậu, thật sự không nhịn được vươn tay xoa một phen, dùng giọng điệu bình thường, dịu dàng nói, “Tức giận cũng đáng yêu như vậy.


Người Tiểu Bảo cứng lại.

Nguyễn Tử Mạt qua thủ nghiện, cô đi về phía phòng bếp, giờ này chắc là ốc đồng được rồi.

Tiểu Bảo nhìn bóng dáng của Nguyễn Tử Mạt, cô, cô khen cậu nhóc đáng yêu.

Sau đó cậu nhóc lại quay đầu, cậu nhóc mới không thèm được cô khen là đáng yêu.

Nguyễn Tử Mạt mở nắp vung nồi lên, chia ốc đồng thành hai phần, một phần cất vào trong khay sắt, một phần đặt lên đĩa sứ.

Tiểu Bảo hừ hừ chuyển hết mọi thứ vào.

“Tiểu Bảo lại đây ăn ốc đồng.


Nguyễn Tử Mạt bưng ốc đồng ra ngoài, trên đĩa ốc có ớt xanh đỏ tô điểm, đủ màu sắc hương vị, thoạt trông rất ngon miệng.

Thơm quá.

Ánh mắt Tiểu Bảo gần như dính lên đĩa ốc, lại vẫn mạnh miệng, “Tôi không ăn.


“Chỗ mẹ có một phần ốc đồng cho chị dâu Trương, ốc đồng xào không nhiều, con không ăn ở chỗ mẹ thì sẽ phải quay lại tranh ăn với chị dâu Trương, chị dâu Trương đối xử tốt với con như vậy, con lại muốn tranh ăn với cô ấy, rất không phải.


Nguyễn Tử Mạt xào ốc đồng, vị cay lan tỏa kích thích vị giác, hơi cay nhưng lại khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Cô bắt đầu ăn một cách ngon miệng, lại lôi Lâm Nam Yến ra với Tiểu Bảo.

“Tôi có thể không ăn.


Tiểu Bảo nuốt nuốt nước miếng, bĩu môi, quật cường đáp.

“Chị dâu Trương thương con như vậy, con không ăn, chắc chắn cô ấy cũng không đồng ý ăn mảnh, con muốn cô ấy nhìn thấy đồ ăn ngon lại không thể ăn sao?”
Nguyễn Tử Mạt tiếp tục.

Tiểu Bảo cảm thấy người phụ nữ xấu xa nói rất có lý.

Cậu nhóc cẩn thận tự hỏi một hồi, quyết định tranh ăn với người phụ nữ xấu xa, như vậy thì chị dâu Trương sẽ không phải chia ốc đồng cho cậu nhóc nữa, cô ấy có thể ăn nhiều hơn một chút.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Bảo đi qua rồi ngồi xuống.

Nguyễn Tử Mạt thấy lừa cậu nhóc lại rồi thì không kích thích cậu nữa.

Tiểu Bảo bắt chước Nguyễn Tử Mạt hút ốc đồng, hút nước vào miệng, cậu nhóc mở to hai mắt, ngon quá đi, tay cầm cây tăm xiên thịt ốc để ăn.

Nguyễn Tử Mạt thấy cậu nhóc không biết xiên thịt ốc đồng như thế nào, cô lấy ra một cái đĩa, xiên ra một đĩa thịt ốc đồng đặt trước mặt Tiểu Bảo.




Nhấn để mở bình luận

Quân Hôn Không Ly Được Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con