Quân thiếu độc sủng: thiên kim kiểm sát trưởng



Editor: Quỳnh Nguyễn



"Có thể sao? Đem ghi âm cho tôi." Hiện vào thời khắc quan trọng như vậy, anh nhất định không thể vào cục cảnh sát. Hơn nữa nếu để cho ông nội biết chuyện này, nhất định sẽ thất vọng đối với anh, càng sẽ không giao công ty cho anh.



Miêu Từ Hành bày máy ghi âm, đang muốn đưa tới mà lại lập tức thu hồi lại, để cho Minh Nhất Kỳ đi tiếp tay chụp hụt: "Minh nhị thiếu, hôm nay chỉ là giáo huấn nho nhỏ, nếu không phải anh là anh trai Nhất Hạ, nếu không cô tâm địa thiện lương, sẽ không xuống tay lãnh huyết vô tình đối với người thân, hôm nay anh nhất định không phải đơn giản đâm mấy đao như vậy, hiểu chưa?"



Minh Nhất Kỳ nhìn Miêu Từ Hành, không hổ là bạn anh cả, quả nhiên không phải dễ chọc. Anh lấy máy ghi âm qua, cơ hồ bóp nát chiếc bút này.



"Nhất Hạ, em còn có lời gì muốn nói với anh trai sao?" Miêu Từ Hành quay đầu hỏi Nhất Hạ.



Nhất Hạ nhìn về phía anh trai, lúc này tâm tình của cô cực kỳ phức tạp. Đây là anh trai cô, mặc dù sớm biết rằng anh lợi dụng mình, lại không nghĩ rằng anh em bọn họ sẽ đi cho tới tình trạng hôm nay này.



"Chúng ta đi thôi, anh Miêu." Nhất Hạ xoay người nói.



Miêu Từ Hành nhìn đao mình còn đâm tại trên đùi Minh Nhất Kỳ, mắt anh lạnh lùng, rút ra bả đao kia. Anh vừa rút đao, Minh Nhất Kỳ rốt cục nhịn đau không được kêu to lên, đau nằm úp sấp ở bên giường.



Nhất Hạ quay đầu nhìn anh trai, rời khỏi cùng Miêu Từ Hành.



Lên xe Nhất Hạ vẫn lại là có phần lo lắng: "Anh Miêu, thật sự sẽ không liên lụy anh sao? Viện trưởng cái bệnh viện này cùng anh hai cũng nhận thức." Nếu là sau cùng thật sự lật lọng kiện anh Miêu, liền phiền toái rồi.



Miêu Từ Hành cười yếu ớt, chỉ nói: "Ông chủ cái bệnh viện này vẫn muốn kéo anh tiến vào cái bệnh viện này, chút chuyện này anh sẽ phải làm cực kỳ tốt."



"A...." Nhất Hạ cũng hiểu được anh hẳn là rất lợi hại, nếu không thì như thế nào có thể làm cho bác sĩ người ta trợn mắt nói lời bịa đặt a.



" Cô còn nuốt trôi sao?" Miêu Từ Hành vừa lái xe vừa hỏi.



Nhất Hạ xem nhìn thời gian, bất tri bất giác đã hơn mười một giờ, nhưng cô không bao nhiêu khẩu vị.



"Đi nhà ăn tôi ăn cơm đi!" Miêu Từ Hành nói.



Cô gật gật đầu, bên tai còn vang chuyện anh nói mình là bạn gái anh. Anh đại khái chỉ là vì quang minh chính đại giáo huấn anh hai mới nói như vậy, nhưng vẫn là để cho tim cô đập cực kỳ nhanh.



Bạn gái của anh? Nghĩ đến thân phận kia, cô nghĩ là cảm giác vô cùng tuyệt mĩ.



"Vừa rồi hi vọng tôi không mạo phạm đến cô." Miêu Từ Hành cũng nghĩ đến sự kiện kia, thanh âm không quá tự nhiên nói.



"..." Anh làm sao có thể cho rằng anh mạo phạm mình.



" Chuyện tôi nói tôi là bạn trai cô." Miêu Từ Hành còn nói, "Tôi không mạo phạm đến cô chứ, vừa rồi chỉ lo giáo huấn anh trai cô cho nên mới nói như vậy."



"Không có việc gì." Cô cũng không ngại biến thành thật sự, chỉ sợ anh không muốn.



Miêu Từ Hành quay đầu xem cô, trong lòng hơi hơi có phần khác thường.



Đến chỗ nhà ăn, Miêu Từ Hành trực tiếp mang cô đi gian nghỉ ngơi chuyên dụng: "Cô nghỉ ngơi ở chỗ này một hồi, tôi đi làm vài món thức ăn."



"Em bồi anh đi." Cô ngồi cũng không tán gẫu, đi theo anh đi vào.



Miêu Từ Hành không có từ chối, anh có một cái phòng bếp chuyên dụng, chỉ có bạn đặc biệt đến đây, anh mới động thủ xuống bếp.



Nghĩ Nhất Hạ khẩu vị không tốt, có vẻ thích hợp ăn một chút loãng, anh làm cái đậu hũ tuyết ngư, khoai môn chưng xương sườn, củ cải trắng hầm, canh nấm tuyết.



Nhất Hạ liền đứng ở bên cạnh nhìn anh nấu cơm, ngón tay anh trắng nõn thon dài, nguyên liệu nấu ăn trong tay anh giống như có sinh mệnh, chỉ chốc lát sau liền bị anh làm thành bộ dáng anh muốn.



Mỗi dạng đồ ăn bị anh làm đặc biệt tinh xảo, anh làm cây cải củ, còn cắt cây cải củ thành bộ dáng hình trái tim, khoét cái động chính giữa, bỏ thịt nát vào nấm hương, mỗi một bộ dáng nhìn đều đã thật đáng yêu! Anh thả bên trong chõ đi chưng. Chuẩn bị cho tốt lại đi làm cái khác.


Nhấn để mở bình luận

Quân thiếu độc sủng: thiên kim kiểm sát trưởng