Quân thiếu độc sủng: thiên kim kiểm sát trưởng



Editor: Quỳnh Nguyễn



Miêu Từ Hành rót nước ấm tiến vào, thẳng tắp xem trên thân cô trong mắt. Cảnh sắc thật đẹp, ngực của cô là hình giọt nước, mượt mà no đủ, phía trên có một gốc cây hoa đỏ. Anh hô hấp cũng dồn dập, khẩn trương vắt khăn mặt lau mồ hôi trên cho cô.



Cách khăn mặt đụng tới da thịt cô mềm mại, đặc biệt mềm mại trước ngực, trong lòng bàn tay anh vẫn lại là run rẩy.



Lúc này Nhất Hạ lại vẫn ở trong cơn ác mộng, tay tại vung loạn một trận, sau cùng ôm trên cổ anh.



Sau đó cô khóc, không khóc ra tiếng nhưng là nước mắt luôn luôn chảy, nức nở khóc vô cùng thương tâm, tự nhiên nhìn cũng đặc biệt làm người thương tiếc.



Tâm Miêu Từ Hành đau, vỗ nhẹ thắt lưng của cô. Vốn chịu thân thể cô ảnh hưởng còn có thể miên man suy nghĩ hiện tại chỉ có tràn đầy thở dài cùng đau lòng.



"Vì sao muốn như vậy... Vì sao..." Nhất Hạ vùi mặt đến bên gáy của anh, đại khái ngửi được khí tức an tâm trên người anh, liền không muốn lại buông tay, ôm chặt hơn rồi.



"Không có việc gì, không có việc gì rồi." Tại lúc anh còn không có suy nghĩ rõ ràng, nụ hôn của anh rơi vào giữa tóc cô, không ngừng trấn an cô.



"Em thật sự hư hỏng như thế? Mẹ không thích em, ba ba không thích em, anh trai cũng không yêu em..." Nhất Hạ lại vẫn yên lặng tại ác mộng mình, căn bản nghe không được Miêu Từ Hành nói.



"Em không xấu, Nhất Hạ, em không xấu." Miêu Từ Hành nâng cằm của cô, thấy cô vẫn là mặt đầy nước mắt, ánh mắt lại nhắm, rơi vào ác mộng bò không được.



Xem cô như vậy, giống như có một bàn tay đột nhiên duỗi tới đây quấn quýt trái tim Miêu Từ Hành, động tác của anh luôn luôn nhanh hơn suy nghĩ, anh cúi đầu hôn lên môi của cô.



Lúc hôn lên môi của cô, Miêu Từ Hành cảm thấy được mình điên rồi. Anh lại chiếm tiện nghi cô, lại khi dễ cô. Cô là con gái, anh là người đàn ông, anh không nên đối với cô như vậy.



Minh Nhất Hạ bị anh hôn, có một khắc đầu óc mang đờ đẫn, đại khái là khí tức cùng hương vị mình thích, cánh tay thon dài trơn bóng tự nhiên ôm cổ của anh, sau đó tách ra cánh môi, tiếp nhận nụ hôn của anh.



Chỉ vì cô lần này đáp lại, Miêu Từ Hành tự chủ nháy mắt tan vỡ sập, anh làm sâu thêm hôn môi, thậm chí không tự chủ được đè cô đến chỗ đệm giường. Anh vốn là nâng cằm của cô, chỉ chuyên chú hôn môi. Lúc phát hiện hôn môi cô không lại khóc, anh liền hôn càng chuyên chú cùng xâm nhập.



Dần dần chỉ là hôn môi đã không thỏa mãn được anh, đặc biệt đường cong mềm mại dán anh, thời thời khắc khắc khiêu chiến tự chủ của anh, tay anh không tự chủ được cầm trước ngực xinh đẹp.



Cực kỳ mềm mại, cực kỳ trơn bóng, giống như xúc cảm đẹp nhất trên đời đều đã không đủ để hình dung cảm thụ này, anh nhịn không được nắm bắt, mãi đến anh nghe được thanh âm cô rầm rì, sau đó chuông điện thoại vang rồi.



Anh nhất thời như bị điện giựt, anh lập tức buông ra cô, trong lòng cô lại vẫn nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng, miệng nhỏ bị anh hôn sưng đỏ. Lại cúi đầu xem thân thể của cô, trước ngực cô đều bị anh nhào nặn đỏ, vài đạo dấu sâu.



Miêu Từ Hành, anh là thú vật sao? Anh cư nhiên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vì sao đụng tới cái cô gái nhỏ này, phá công mình nhiều lần, luôn không tự chủ được khi dễ cô.



Chuông điện thoại lại vẫn vẫn vang, Nhất Hạ lại vẫn hơi hơi vặn vẹo thân thể, cánh môi lại vẫn hơi hơi tách ra lộ ra đầu lưỡi, một chút cũng không biết mình hoàn toàn đi sạch, còn bị anh hung hăng khinh bạc quá.


Nhấn để mở bình luận

Quân thiếu độc sủng: thiên kim kiểm sát trưởng