Quân thiếu độc sủng: thiên kim kiểm sát trưởng



Editor: Quỳnh Nguyễn



"Em nhớ ra rồi đúng không?" Minh Nhất Kỳ xem vẻ mặt của cô, " Em nói với anh hai chữ, kẻ điên! Lúc ấy anh nghe hai chữ kẻ điên, về sau anh đã nghĩ nếu anh không làm một người điên có phải xin lỗi em hay không!"



Hinh Hinh cực kì chấn kinh, cô tuyệt không muốn suy nghĩ, mình sẽ ảnh hưởng anh sâu như vậy.



Cô từ chối anh, Minh Nhất Kỳ liền đối với cô bất đồng, cô thường có thể từ trong mắt anh nhìn đến quang mang không thiện ý. Ngay sau đó anh cùng với Giang Nguyệt Đình, cô mới thở dài một hơi, vì anh dời đi mục tiêu. Chỉ là về sau anh càng ngày càng tệ, để cho cô đối với anh cũng càng ngày càng sợ hãi.



Cô không biết là, tối cô từ chối anh kia, Minh Ý trở lại. Mậu Hinh lại cãi nhau cùng Minh Nhất Hạ bị đuổi ra khỏi phòng không chỗ có thể đi, nửa đêm cô thừa dịp không ai chú ý vào phòng Minh Ý. Mà đêm đó Minh Nhất Kỳ cũng không thể đi vào giấc ngủ, anh tại chỗ hắc ám, thấy thấy một màn như vậy.



Đó là anh lần đầu tiên phát hiện, Mậu Hinh cư nhiên có dính dáng cùng Minh Ý ở sau lưng, mà cũng là đả kích trí mạng đối với anh. Trước đó anh chưa từng coi Minh Ý trở thành đối thủ cạnh tranh, sau đó Minh Ý thành cái đinh trong mắt anh.



"Em không có gì muốn nói à?" Minh Nhất Kỳ chờ cô đáp lại.



Hinh Hinh có thể đáp lại như thế nào, cô chưa từng có thích quá Minh Nhất Kỳ, Minh Nhất Kỳ vẫn cho cô một loại cảm giác lỗ mãng không ổn trọng, hơn nữa cô thường thường có thể từ trong mắt người đàn ông này đọc được âm lãnh làm cho người ta không rét mà run, điều này làm cho cô bản năng rời xa.



Tại trong thế giới Hinh Hinh, hình tượng người đàn ông hoàn mỹ nhất là cha cô, một người đàn ông giống núi có thể cho cô cảm giác an toàn. Mà Minh Ý thỏa mãn tất cả nhu cầu cô đối với nam tính, tại lúc cô bất lực anh cho cô một cái cảng, anh giống một ngọn núi che ở trước người cô như vậy, chỉ cần anh ở cô liền cảm thấy được phát sinh cái gì đều đã chẳng phải đáng sợ. Chính là vì như vậy cô mới có thể không thể tự thoát khỏi đối với anh.



"Minh Nhất Kỳ, tôi không thích anh, chưa từng có yêu anh." Hinh Hinh tàn nhẫn nói ra sự thật, "Tôi từ chối anh không phải là lý do anh biến thành như vậy, hiện tại anh gặp phải chính là trừng phạt đúng tội."



Minh Nhất Kỳ ha ha cười: "Hinh Hinh, em có nghĩ tới hay không, chúng ta mới đúng người thích hợp nhất trên cái thế giới này. Em hiểu biết nơi âm u đáng sợ nhất trong lòng anh, kỳ thật anh đối với em cũng giống nhau."



" Minh Nhất Kỳ, anh suy nghĩ nhiều, tôi và anh chưa bao giờ thích hợp, bởi vì chúng ta không phải người cùng đường." Mậu Hinh âm thanh lạnh lùng nói.



"Em hận Minh gia, mỗi người Minh gia. Nhưng là em sinh đứa nhỏ Minh gia, em gả đến Minh gia, đây là địa phương em thống khổ. Minh Ý, cho dù ông nội không đủ tín nhiệm anh ta, nếu từ nhỏ ba mẹ anh không coi trọng anh ta, nhưng anh ta là người trung thành nhất Minh gia kia. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều đã thủ Minh gia. Nếu không thì, ông nội trăm phương ngàn kế đào hố Cổ Bá cho anh nhảy, anh biết rõ không phải là ngoan ngoãn ở lại Minh gia sao? Anh sẽ không cho phép Minh gia tản mất, nhưng là kỳ thật em là tới đào góc tường Minh gia. Có một ngày em cũng như anh ta sẽ hướng tuyệt lộ." Minh Nhất Kỳ chậm rãi nói, "Mà anh, tùy thời chuẩn bị phản bội Minh gia, nếu chúng ta cùng một chỗ, mới đúng xứng nhất."



"Anh có bệnh!" Mậu Hinh nghe lời này mặt trầm xuống, trong lúc này tâm phiền ý loạn, cô lập tức nói, "Minh Nhất Kỳ, lần này anh trốn không thoát, anh trả giá thật nhiều vì những chuyện anh làm này."



"Ai biết được?" Minh Nhất Kỳ nhưng là không chút hoang mang, hơi hơi lộ ra tươi cười, "Hinh Hinh, anh không có dễ dàng xong đời như vậy."



"Kia chờ coi đi!" Hinh Hinh nói xong đứng dậy, mâu quang băng lãnh, "Anh sẽ không vẫn đều đã may mắn như vậy."


Nhấn để mở bình luận

Quân thiếu độc sủng: thiên kim kiểm sát trưởng