Quay Về Quá Khứ


Đổi lại là người khác nếu nghe thấy bị bắt phải ở một chỗ cả đời nhất định sẽ rất bực tức, thậm chí sẽ phản kháng kịch liệt. Còn đối với Snape mà nói, Hogwarts mới là nhà trong cảm nhận của anh, như vậy cả đời ở trong nhà mình cũng không có gì không ổn, chẳng sợ cái nhà này là ở một ngàn năm trước.

Thế nhưng cũng phải ở Hogwarts cả đời còn có bốn người khác, Snape không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào, nhưng nghĩ đến bị bắt buộc như thế, dù là ai cũng không thích. Vì thế Snape liền nhìn về phía bốn người đang chậm rãi đứng lên đi tới bên anh.

Godric đi đến bên người Snape, “Severus, rốt cuộc cậu đã biến trở lại.” Anh vui mừng vỗ vỗ bả vai Snape. Sau đó chuyển hướng sang rồng cổ đang lẳng lặng nhìn bọn họ, “Ngài rồng tôn kính, trừng phạt này ngài không nói, chúng tôi cũng muốn mặt dày ở lại trong này. Không biết ngài có bằng lòng trừng phạt nhiều người hơn một chút hay không?”

Rồng cổ chậm rãi thu nhỏ lại, sau đó biến thành một thanh niên tóc vàng mắt xanh đẹp trai. Thanh niên tùy tay khoác áo choàng, sau đó thuận tay nhổ xuống thanh kiếm vẫn cứ cắm ở trên lưng của hắn sau khi biến thành người ném cho Godric.

Valkin không cần nhìn cũng biết Godric, tuy rằng lúc đầu chưa tỉnh hẳn, nhưng nó cũng nhận ra chính cái giọng oang oác của người này khiến hắn tỉnh dậy. Sau đó lại là người này cắm thanh kiếm thoạt nhìn rất được lên người hắn, còn ở phía sau lưng của hắn đánh loạn nhảy loạn. Valkin hận không thể lập tức nghĩ ra biện pháp hung hăng chỉnh Godric một phen. Nhưng rồng thần báo thù mười năm không muộn, hắn – đại nhân Valkin đương nhiên có thời gian đi chỉnh người này, hiện tại hắn rất muốn nhìn xem người này có thể nói ra cái gì. (NN: số Godric chỉ có thể bị ngược thôi >___


Nhấn để mở bình luận

Quay Về Quá Khứ