Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan



Sau khi gửi hành lý rời khỏi đây, Mạnh Phất Yên đến Tôn gia.

Xưởng máy móc là nhà máy hiệu quả và lợi ích tốt nhất ở thành phố Thường Ninh, ngoại trừ một xưởng trưởng, phía dưới còn có mấy phó xưởng trưởng, cha cô Ngô Quốc Trụ chỉ là một trong số đó.

Hiện giờ cô muốn đi tìm phó xưởng trưởng Tôn Kiến Quốc, là người bối cảnh cứng nhất trong mấy phó xưởng trưởng, gần như ngang hàng với xưởng trưởng đương nhiệm Lục Kiến Quân.

Mạnh Phất Yên gõ cửa, mở cửa là một người phụ nữ trung niên chú trọng trang điểm.

Mạnh Phất Yên nở nụ cười: “Dì Tôn, chú Tôn ở nhà không ạ?”
Tôn phu nhân nhìn cô hai giây, đặc biệt là nhìn băng gạc trên trán cô một lát, trong mắt có rối rắm, cuối cùng khẽ thở dài, vẫn để cô đi vào.

“Vào đi, chú Tôn cháu ở nhà!”
Bà ta cho răng, Mạnh Phất Yên là tới cầu chồng đổi tên cô xuống nông thôn.

Tôn Kiến Quốc ngồi trên sô pha phòng khách, Mạnh Phất Yên đi qua cười khanh khách nói:
“Cháu chào chú Tôn!”
Điều kiện gia đình Tôn Kiến Quốc tốt, người đến trung niên lại bảo dưỡng không tệ, tuy lớn tuổi hơn Ngô Quốc Trụ, nhưng thoạt nhìn trẻ hơn Ngô Quốc Trụ mấy tuổi.

Ông ta mặt chữ điền, rất có uy nghiêm, vừa nhìn là biết không đơn giản.


Trong nhà ông ta có nhiều con, vợ cả khó sinh qua đời, để lại một con trai trưởng, hai con gái, sau này lại cưới vợ hiện giờ, cũng sinh ba trai hai gái.

Hiện giờ con trai cả và con gái cả đã thành niên, đều có công việc, con gái thứ hai sắp tốt nghiệp, cần phải đi tìm công việc, dư lại hai đứa bé còn nhỏ chưa tới tuổi xuống nông thôn.

Nhìn thấy Mạnh Phất Yên, Tôn Kiến Quốc lộ ra tươi cười, nhìn vết thương trên trán cô gái nhỏ, thầm mắng Ngô Quốc Trụ vừa ngu ngốc vừa độc ác.

Lúc trước ông ta đi công tác, hôm qua mới trở về, chuyện Mạnh Phất Yên xuống nông thôn ông ta cũng vừa nghe nói.

“Yên Yên tới à! Ngồi đi, sao lại bị thương thế?”
Mạnh Phất Yên cười nói: “Không cẩn thận té ngã một cái ạ, cũng may không có gì đáng ngại, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn!”
Mắt của Tôn Kiến Quốc giật giật, gật đầu.

Mạnh Phất Yên nói thẳng:
“Chú Tôn, cha cháu bảo mẹ kế cháu lén cháu đăng ký xuống nông thôn cho cháu, hiện giờ văn kiện đã có, không thể thay đổi được, cháu tới nơi này là có một số việc muốn nhờ chú giúp đỡ.


Tôn Kiến Quốc sửng sốt, ông ta cho rằng cô gái nhỏ là tới tìm ông ta đổi tên, không nghĩ tới cô lại nói thẳng không đổi được.

Không phải muốn ông ta đổi tên sao?
“Chuyện gì, cháu nói đi?”
Mạnh Phất Yên cười nói:
“Trước đây mẹ kế cháu vẫn luôn giả vờ thiện lương rộng lượng, còn từng là bạn tốt của mẹ cháu.

Hiện giờ trở mặt như vậy, cũng chỉ vì giữ được anh hai Ngô Thừa Nghiệp, muốn cho cháu xuống nông thôn, đổi công việc cho Ngô Thừa Nghiệp.

Công việc cháu không có khả năng cho anh ta, cháu muốn bán công việc này cho chú.


Con gái hai của Tôn gia sắp phải tìm việc, nếu không chậm trễ tiếp chỉ có thể xuống nông thôn.

Thời buổi này không phải là có quyền có thế thì nhất định sẽ có một công việc tốt, nếu không những gia đình có bản lĩnh sao có thể để con cái xuống nông thôn?
Một củ cải một hố, sắp xếp cũng phải có vị trí mới được.

Hơn nữa có một số đại gia đình, còn cần làm gương tốt.

Hơn nữa cho dù có thể sắp xếp, cũng tuyệt đối không tốt bằng công việc của cô.

Công việc của cô là làm cán sự văn phòng, một tháng 68 tệ, không khác gì lãnh đạo nhỏ!


Nhấn để mở bình luận

Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan