Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan



“Còn chuyện cháu muốn anh hai và em gái cháu xuống nông thôn…” Tôn Kiến Quốc cười có chút thâm ý: “Chỉ cần cháu có bản lĩnh lấy được giấy chứng nhận hợp quy định đi đăng ký, chú sẽ đè nặng bên cục đường phô, khiến bọn họ lập tức thông qua.

Hơn nữa buổi chiều ngày mai lại đến nhà cháu thông báo, sáng sớm ngày kia xuất phát.


“Còn có chuyện đuổi cha cháu đi… Chuyện này có lẽ không khó, chú bàn bạc với chú Lục cháu một lát, đóng gói để trong sân, khi xuống nông thôn trực tiếp khóa cửa chạy lấy người.


Trên mặt Mạnh Phất Yên nhiễm ý cười vui vẻ: “Cháu cảm ơn chú Tôn!”
Chú Lục, chính là Lục Kiến Quân xưởng trưởng hiện giờ, là người ông ngoại cô đề bạt lên, vẫn luôn che chở cho cô.

Nhưng mà hiện giờ ông ấy lại đi công tác, không ở thành phố Thường Ninh, nếu không Trương Quế Phương không dám đăng ký xuống nông thôn cho cô vào lúc này, chú Lục đã sớm đánh tới cửa.

Mạnh Phất Yên biết Ngô Quốc Trụ có chỗ dựa, còn không nhỏ, nhưng chỗ dựa cũng không đến mức quản ăn uống đi vệ sinh của Ngô Quốc Trụ.

Chỉ đuổi Ngô Quốc Trụ ra khỏi Mạnh gia, ông ta còn có thể được nhà máy phân nhà ở, chuyện này Tôn Kiến Quốc ra tay làm chắc chắn không khó.

Mạnh Phất Yên không từ chối yêu cầu trả tiền thuê của đối phương, Tôn gia để ý, cô cũng không cần làm ra vẻ.

Tôn Kiến Quốc thở dài:
“Cô nhóc, cháu còn ít tuổi, bảo vệ mình mới là quan trọng nhất.

Người ta có ba chị em, cháu chỉ có một mình, còn có em trai…”
Mạnh Phất Yên kiên trì: “Chú yên tâm, cháu có nắm chắc ạ.


Tôn Kiến Quốc gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Tôn gia có tiền, cho nên trong nhà có thể lấy ra không ít tiền mặt, 1400 tệ cộng thêm tiền thuê nhà một trăm hai, tổng cộng 1520 tệ.

Mạnh Phất Yên cầm tiền và một xấp phiếu, hai bên ký hợp đồng thuê nhà, sau đó Mạnh Phất Yên đi cùng con gái thứ hai của Tôn gia, dưới dẫn dắt của Tôn Kiến Quốc đến nhà xưởng làm thủ tục.

Tôn Kiến Quốc ra tay tốc độ rất nhanh, cũng không có ai dám báo tin cho Ngô Quốc Trụ, không ai dám rảnh rỗi tìm việc.

Ra khỏi nhà máy, Tôn Kiến Quốc lập tức hỏi: “Của hồi môn ở trong nhà cháu, dọn đi rồi chứ? Có cần chú giúp đỡ không?”
Phòng ở cho ông ta thuê, nhưng mà của hồi môn trong nhà là của người ta.

Mạnh Phất Yên trả lời: “Không cần đâu ạ, cháu đã bắt đầu xử lý, trước khi đi chắc chắn có thể xử lý xong.


Tôn Kiến Quốc gật đầu không hỏi đến nữa: “Cháu đi đăng ký đi, đăng ký cho chị cả cháu luôn, bên cục đường phố lát nữa chú sẽ gọi điện.


Mạnh Phất Yên vui mừng, tạm biệt Tôn Kiến Quốc xong lập tức cầm sổ hộ khẩu đến cục đường phố đăng ký.

Khi cô đến cục đường phố làm, Tôn Kiến Quốc đã sớm về đến nhà, điện thoại đã gọi nói, cho nên làm thủ tục vô cùng thuận lợi.

Cô ngay cả tiền trợ cấp và phiếu đều nhận thay ba người, mỗi người được trăm tệ!
Sau khi trở về, Mạnh Phất Yên lập tức đến phòng mẹ chuẩn bị cho mình.

Nơi này không cùng khu người nhà với Ngô gia, phía giữa còn có ngăn cách.

“Yên Yên! Yên Yên!”
Phía sau truyền đến tiếng gọi, Mạnh Phất Yên quay đầu lại, thì thấy hai người đàn ông trẻ tuổi mặc quân trang cùng đi tới.

Một người trong đó rất quen thuộc, con trai út nhà chú Lục Lục Kiến Quân, Lục Tinh Minh.

Một người khác, cô càng quen thuộc hơn!
Gương mặt đó, hình dáng đó, đời này cô sẽ không quên.

Đây là người vô số đêm khuya cô nằm mơ!
Không ngủ được vẫn nhớ mãi không quên!


Nhấn để mở bình luận

Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan