Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan



Mạnh Phất Yên lập tức nói: “Ngày mai mấy giờ lên xe lửa thế? Em đến nhà ga tiễn anh.”
“Không cần.”
“Không được, em nhất định phải đi, sáng sớm ngày kia em sẽ lên xe lửa tới Đông Bắc, lần sau gặp lại còn không biết là khi nào, ngày mai em nhất định phải tiễn anh.”
Lục Tinh Minh gật đầu: “Vậy được rồi, ngày mai anh đi chuyến 12 giờ.”
Anh ta quay đầu nhìn về phía Cố Đình Chi bên cạnh, vẫn không yên tâm dặn dò:
“Lão đại, đây chính là em gái của em, em gái ruột, lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh nhất định phải chăm sóc em ấy giúp em.

Đứa em gái này của em từ nhỏ điều kiện gia đình đã tốt, căn bản chưa từng chịu khổ gì, còn trông xinh đẹp.

Một mình em ấy đi xa như thế, em không yên tâm lắm.”
“Nửa năm, nhiều nhất là nửa năm em sẽ bảo cha em sắp xếp công việc cho em ấy để em ấy trở về thành phố.”
Cố Đình Chi nhìn còn cao hơn Lục Tinh Minh một chút, cũng càng thêm chắc nịch, ổn trọng nghiêm túc, ít khi nói cười.
Xem ra Lục Tinh Minh rất để ý em gái này, anh kìm nén cảm xúc của mình, giọng nói rất dịu dàng:
“Ừm! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Cô gái nhỏ không khóc, trên mặt còn có ý cười, đôi mắt ngập nước đặc biệt xinh đẹp.
Gương mặt trắng như tuyết, kiều nộn giống như trẻ con, ánh mặt trời chiếu xuống anh thậm chí có thể thấy được lông tơ tinh mịn của cô.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cho dù trên trán quấn băng gạc, không trang điểm gì, vẫn khiến người ta nhìn chằm chằm.
Ánh mắt của Cố Đình Chi thậm chí còn tham lam nhìn cô, căn bản không rời được mắt:
“Vừa rồi cô nói khi nào cô đi?”
“5 giờ sáng ngày kia, nhưng mà tôi không chuẩn bị lên xe từ thành phố Thường Ninh.”
Cố Đình Chi lại hỏi mấy câu, sau khi hỏi rõ ràng xong thì nói:
“Cô ngồi cùng xe với tôi, tôi cũng sẽ lên xe từ bên này.

Tôi sẽ đổi vé giường nằm cho cô, như vậy ở bên cạnh tôi, tiện cho tôi chăm sóc cô.

Trên xe lửa rất loạn, một mình cô đi sẽ dễ xảy ra chuyện.”
Lục Tinh Minh liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, vẫn nên đổi thành vé giường nằm đi, trên xe lửa rất lạnh, một cô gái như em thật sự không an toàn.”
Chuyện này Mạnh Phất Yên không có từ chối, có vé giường nằm đương nhiên là tốt nhất.
Phải ngồi mấy ngày mấy đêm, cô còn phải dẫn theo em trai, càng an toàn càng tốt.
Đối với hành động muốn dẫn em trai đi cùng với Mạnh Phất Yên, Cố Đình Chi có chút ngoài ý muốn, nhưng không hỏi nhiều, đồng ý sẽ mua hai vé giường nằm cho cô.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, Lục Tinh Minh còn có việc phải làm, không thể luôn ở bên Mạnh Phất Yên, tiếc nuối nói:
“Yên Yên, anh còn có việc muốn làm, không thể đi cùng em nữa.

Em cầm lấy thứ này, tới Đông Bắc cần mua gì cứ việc mua, không muốn làm việc nhà nông thì không làm, bảo vệ tốt mình là được, đợi trở về thành phố.”
Anh ta lấy phiếu ra nhét vào tay Mạnh Phất Yên, biết cô không thiếu tiền cho nên chỉ cho phiếu.
Mạnh Phất Yên vội từ chối: “Anh ba, trong tay em có phiếu.”
“Cầm đi!”
Lục Tinh Minh cố gắng nhét trở về.
Mạnh Phất Yên nói cảm ơn, lại nói mấy câu, nói đến lúc đó sẽ đi tiễn anh ta, lúc này hai người mới chuẩn bị rời đi.
“Cô tên là gì?” Trước khi đi, Cố Đình Chi đột nhiên hỏi.
“Tôi họ Mạnh, Mạnh Phất Yên! Phất trong xuy phất, Yên trong yên vũ mông lung!”
Phất Yên, phất đê dương liễu túy xuân yên!
Khóe miệng Cố Đình Chi không nhịn được hơi nhếch lên: “Ngày mai đến nhà ga, tôi sẽ đưa vé xe cho cô.”
“Ừm!”


Nhấn để mở bình luận

Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan