Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan



Cố Đình Chi nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, nói một câu: “Tôi tên Cố Đình Chi, sẽ bảo vệ cô thật tốt, đừng sợ hãi.


Mạnh Phất Yên ngẩn ra, ngay sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm! Cảm ơn!”
Nói chuyện xong hai người rời đi, Cố Đình Chi còn có chút không nỡ, Lục Tinh Minh thì hơi ngây ngốc.

Sao anh ta có cảm giác, hình như hôm nay lão đại quá mức nhiệt tình vậy nhỉ?
Mạnh Phất Yên đứng ở nơi đó, nhìn bóng dáng hai người, có chút luyến tiếc bọn họ đi.

Rất nhớ hai bọn họ, thật sự muốn nhìn hai bọn họ mấy lần.

“Anh ba, nhất định phải đi lúc này sao? Sắp tới giữa trưa, đến nhà em ăn bữa cơm kịp không? Giữa trưa Vân Ký sẽ trở về, biết em sắp xuống nông thôn, thằng bé rất sợ hãi.


Lục Tinh Minh còn chưa nói gì, Cố Đình Chi ở bên cạnh vừa vặn tìm được cớ: “Đi ăn cơm được, thời gian còn kịp.


Anh muốn đi xem nơi cô gái nhỏ sống từ nhỏ đến lớn.

Lục Tinh Minh gật đầu đồng ý.

Mạnh Phất Yên rất vui, dẫn theo hai người đi về trước, của hồi môn ở bên kia buổi chiều tới lấy cũng kịp, nhưng mà anh ba không phải lúc nào cũng có thể gặp được.

Trở lại biệt thự Mạnh gia, Mạnh Vân Ký đã trở về, nhìn thấy chị gái về cậu bé nhào vào trong lòng Mạnh Phất Yên khóc:
“Chị…”
Mạnh Phất Yên nhìn em trai nhiều năm không thấy, đôi mắt đỏ lên, nhưng vẫn an ủi:
“Đừng sợ, chị sẽ dẫn em xuống nông thôn cùng chị, sẽ không để em ở lại thành phố một mình.


Đôi mắt của Mạnh Vân Ký sáng lên, lập tức gật đầu: “Vâng, em đi cùng chị.


Mạnh Vân Ký chín tuổi biết rất rõ, chị gái đáng tin hơn cha, trước khi mẹ lâm chung đã dặn dò cậu bé, nhất định phải nghe lời chị gái nói.

Mạnh Phất Yên nói:
“Được rồi đừng sợ, anh ba đã trở về, đây là Cố Đình Chi, anh Cố.

Chị đi nấu cơm, giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, buổi chiều anh ba còn phải đi làm việc nữa!”
Bởi vì thời gian hơi gấp, Mạnh Phất Yên lập tức đến phòng bếp nấu cơm.

Phòng bếp của Mạnh gia rất rộng, chứa lương thực nguyên liệu nấu ăn cũng đủ nhiều, vừa rồi đi ngang qua hợp tác xã mua bán, Cố Đình Chi và Lục Tinh Minh còn đi mua một con cá to và một cân thịt heo, vừa vặn nấu luôn.

Tay Cố Đình Chi thô, đã quên nấu cơm như thế nào, nhưng Lục Tinh Minh biết một chút, nấu cùng với Mạnh Phất Yên.

Rất nhanh, một bàn đồ ăn xuất hiện.

Đầu cá thêm đậu hũ làm thành canh, dư lại làm cá kho, thịt làm thành thịt kho tàu, cắt một ít cọng hoa tỏi non xào cùng ớt cay, lại dùng rau hẹ nấu với trứng gần là xong, món chính là cơm.

Đối với Mạnh gia mà nói, những món ăn này cũng coi như là món ăn rất tốt, bình thường khi những người đó ở nhà đều không có biện pháp ăn ngon như vậy, dù sao thời buổi này cho dù có tiền, cũng chưa chắc mua được vật tư.

Nhìn hoàn cảnh của Mạnh gia, Cố Đình Chi cảm nhận được rõ điều kiện gia đình của cô gái nhỏ này tốt tới mức nào.

Anh cũng không có cơ hội lên lầu, chỉ nhìn cách trang trí ở tầng một, anh dám chắc chắn cho dù là Cố gia ở thủ đô, điều kiện cuộc sống của người nào đó cũng không tốt bằng Mạnh Phất Yên.

Cố gia có nhiều người.

Một cô gái được nuông chiều lớn lên như vậy, vậy mà đám người của Ngô gia dám đăng ký cho cô xuống nông thôn, quả thực là đáng chết!
Lục Tinh Minh rất vui, anh ta đã lâu không được ăn nhiều thịt như vậy, phân lượng này quá tốt.

“Em gái, tay nghề của em thật tốt.

Đúng rồi, trước đây em cũng không thường nấu cơm, sao tay nghề tốt như vậy?”


Nhấn để mở bình luận

Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan