Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan



Đợi khi cô tỉnh lại lần nữa, ở khu người nhà có tiếng cãi cọ ồn ào, người đi làm đều tan làm, Mạnh Phất Yên rời giường cho hết đồ còn sót lại vào không gian, chỉ để lại một rương da xách theo.

Cuối cùng lại nhìn thoáng qua căn nhà, Mạnh Phất Yên khóa cửa, xoay người rời đi.

Về đến nhà trong nhà còn khóa, đám người đi bệnh viện còn chưa trở về.

Xách theo rương đi lên lầu, sắp rời đi, cô phải thu dọn đồ đạc trong phòng mình đã.

Cô được mẹ cô tỉ mỉ dạy dỗ lớn lên, trước khi qua đời đặc biệt dặn dò cô nhiều lần, cho nên mấy năm nay Mạnh Phất Yên sống rất dễ chịu trên vật chất.

Trong phòng có một chiếc giường, một tủ quần áo cả mặt tường, chỗ cửa sổ có bàn học to, có ngăn kéo.

Đầu giường có bàn trang điểm, trong góc có hai rương gỗ, hai cái rương da lớn nhỏ không đồng nhất.

Mạnh Phất Yên lấy ra hết tiền giấy, sổ tiết kiệm, cùng với cá chiên bé trong ngăn kéo bí mật giấu trong phòng ra.

Tiền mặt có hơn bốn trăm, sổ tiết kiệm thì có hai cái, một cái hai ngàn, một cái hai vạn, 60 cá chiên bé.

Thực ra tiền và vàng trong nhà này để bên ngoài đều bị Ngô Quốc Trụ cướp đoạt, dù sao ông ta biết Mạnh gia có tiền.

Mẹ là người khôn khéo như thế, nếu trước khi chết không giấu đi chút tiền bạc, không suy xét cho con gái mình chút nào vậy mới là kỳ lạ nhất.

Chân chính để lại tiền cho Mạnh Phất Yên, đều để bên ngoài.

Sở dĩ đồ đạc và vàng không bị Ngô Quốc Trụ lấy mất, một là vì mẹ giấu đủ bí ẩn, hai là vì mẹ để lại tương đối nhiều.

Ngô Quốc Trụ lấy được một phần tiền tiết kiệm và của hồi môn, lại cướp đoạt được một phần, nên nghĩ đây đã là toàn bộ.

Bần cùng hạn chế tưởng tượng, Ngô Quốc Trụ sinh ra đơn giản, tuy tham lam, nhưng ông ta căn bản không biết rốt cuộc Mạnh gia có tiền cỡ nào.

Sổ tiết kiệm và cá chiên bé đều là năm đó mẹ giấu đi, còn hơn bốn trăm tiền mặt là tiền tiêu vặt của cô.

Ba năm trước không phải chỉ có hơn bốn trăm, lúc ấy có hơn hai ngàn sáu trăm tệ, sở dĩ còn hơn bốn trăm là vì hơn hai ngàn kia đã bị cô tiêu.

Mẹ từng dặn dò cô, tiền trong tay cô có khả năng sẽ bị mẹ kế cướp đi, cho nên đặc biệt để hơn hai ngàn tệ ở bên ngoài.

Đoạt đi rồi cũng không sợ, không cướp được thì nhanh chóng tiêu.

Lúc trước tiền lương của cha dưới yêu cầu của mẹ mỗi tháng sẽ có ba mươi tệ cố định chuyển vào tài khoản của cô, đã báo với bên nhà xưởng, hiện giờ có Lục Kiến Quân đè nặng, cha cũng không thay đổi được.

Mùa hè năm ngoái cô bắt đầu đi làm, bởi vì nhà máy đặc biệt chiếu cố, tiền lương một tháng của cô là 68 tệ một năm, năm nay hơi tăng lên.

Hơn nữa mẹ giấu tiền cho cô ở những nơi khác nhau, cả đời này cô cũng không tiêu hết.

Cho nên ba năm tiêu mấy ngàn tệ, không chút nương tay.

Cho hết tiền bạc vào trong không gian, Mạnh Phất Yên mở tủ quần áo ra.

Bên trong có mười mấy chiếc váy, mười chiếc áo khoác dài ngắn không đồng nhất, còn có đủ loại áo sơ mi, quần, ba đôi giày da nhỏ, sáu đôi giày thể thao.

Em trai cũng có mười mấy bộ quần áo, hai đôi giày da nhỏ, ba đôi giày thể thao.

Em trai còn đang tuổi phát triển, quần áo giày cơ bản mỗi năm đều phải thay, cũ sẽ bị cô xử lý, bán lấy tiền đổi thành đồ mới.

Đồ của em trai cũng ở chỗ cô, dù sao em trai còn nhỏ, đa số thời gian đều cần cô chăm sóc, cho nên phần lớn đồ ở chỗ cô.




Nhấn để mở bình luận

Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan