Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan



“Nhà chúng tôi cũng thế, không còn dư lại cái gì, ngay cả bát vỡ cũng không để lại, trong nhà không có một hào.

Quốc Trụ à, sau này bọn tôi phải nhờ vào chú, dù sao nhà ở của chú to như vậy, không bằng chúng ta ở cùng nhau đi, vừa vặn chăm sóc ba đứa bé mới sinh giúp chú.


Ngô Quốc Trụ ngẩn ngơ, vội vàng hỏi làm sao vậy.

Khi biết được Trương gia và Ngô gia cũng bị đoạt hết không còn gì, trong lòng ông ta lập tức dâng trào hoảng loạn xưa nay chưa từng có.

Ông ta vội vàng bò dậy, không nói một câu, điên cuồng trở về quê.

Khi tới sân ở nông thôn, thấy những dấu vết bị đào ra, cả người Ngô Quốc Trụ trở nên điên cuồng.

Ông ta lập tức nhào qua, quỳ rạp trên đất bắt đầu đào đất, mười ngón tay thấm máu còn chưa có phản ứng, ngẩng đầu rống lên một câu với mọi người:
“Mau đào!”
Đôi mắt sung huyết, gân xanh nhô lên, biểu cảm điên cuồng!
Dáng vẻ này của ông ta, khiến đám người Ngô gia và Trương gia khóc sướt mướt sợ tới mức câm miệng.

Ông Ngô và hai con trai của ông ta kịp phản ứng, vội vàng đến hàng xóm mượn đồ giúp Ngô Quốc Trụ cùng nhau đào.

Điên cuồng đào một lát xong, nhìn cái hố trống rỗng, Ngô Quốc Trụ phun máu, trực tiếp ngã xuống hố mình đào, suýt nữa chôn mình luôn.

Người Ngô gia và Trương gia thấy tình hình này, còn có gì không rõ?
Lập tức vừa kêu cha gọi mẹ, vừa đưa Ngô Quốc Trụ đến bệnh viện.

Xuôi gió xuôi nước nhiều năm, chưa bao giờ tuyệt vọng như ngày hôm nay.

Ngô Quốc Trụ hôn mê ba ngày ba đêm, Ngô gia và Trương gia loạn lên, hai nhà báo cảnh sát, nói có trộm, nhưng công an tới kiểm tra một lát, cũng không tra ra được nguyên nhân, chuyện này quá ly kỳ!
Huống hồ hôm nay là ngày quá đặc biệt, cả thành phố huy động, công an đều không đủ dùng, phần lớn lực lượng đều dùng bên Viên gia, dù sao bên đó càng nghiêm trọng hơn.

Hôm nay thành phố Thường Ninh đã xảy ra quá nhiều chuyện, bên Viên gia cũng bị trộm, oanh động cả thành phố Thường Ninh.

Có người cho rằng là chắc chắn cùng một đám người làm, nhưng người nào có bản lĩnh lớn như thế?
Không điều tra được chứng cứ, chỉ có thể thành đề tài câu chuyện của mọi người/
Đã không còn người đáng tin, liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, Trương Quế Phương còn phải chăm sóc ba đứa bé, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.

Không có Ngô Quốc Trụ ở đây, bọn họ muốn vào nhà ở của Mạnh gia gần như là không có khả năng.

Khóa ở nơi đó đã thay mới lần nữa, Lục Kiến Quân đi công tác đã trở về, biết Mạnh Phất Yên bị đăng ký xuống nông thôn, tức tới mức tìm lý do đuổi việc luôn Ngô Thừa Gia.

Vẫn là dựa vào nhân mạch của Ngô Quốc Trụ, Ngô Thừa Gia nhanh chóng tìm được công việc tạm thời, mới trốn thoát được vận mệnh xuống nông thôn.

Bên Viên gia xảy ra chuyện, Lục Kiến Quân làm việc càng tiện hơn, nhân lúc Ngô Quốc Trụ hôn mê, lập tức xử lý người thân tín của Ngô Quốc Trụ, cùng với đám người Trương gia và Ngô gia làm việc ở bên ngoài, trong lúc nhất thời Ngô gia và Trương gia tình cảnh bi thảm.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Trương Quế Phương thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Bà ta tinh thần hoảng hốt đến trước căn nhà của Mạnh gia, nhìn căn biệt thự to rộng rãi khí phách, trong lòng còn có chút chưa kịp phản ứng, rõ ràng ba ngày trước nơi này còn là nhà bà ta.

Nhà máy đã không còn nhà để chia, nhà mới phải một năm sau mới có thể phân xuống.

Bà ta và ba đứa bé chỉ có thể tạm thời ở nhà thân thích.




Nhấn để mở bình luận

Quay Về Thập Niên 70 Trở Lại Trước Ngày Bị Vu Oan