Quyến Rũ Người Thừa Kế


Lý Khắc Tiến không phải là con trai của cô. Cậu là em trai của cô. Cậu là bổn phận của cô. Là một chị gái, công việc của cô là chăm sóc cậu, cuộc hành trình cho đến ngày hôm nay là một con đường mệt mỏi và cô đơn mà cô đã đi qua.

"Diệu Linh" Cô nghe thấy ai đó ở phía xa gọi tên mình, tập trung qua đám đông học sinh trung học, phát hiện ra Trịnh Thừa Hạo đang đi về phía cô, anh đưa tay lên vẫy vẫy để cô chú ý.

Nếu có hai điều cô chắc chắn, đó là cô chưa sẵn sàng để trở thành một người mẹ. Hai là cô tự tin biết mình không còn muốn cô đơn nữa.

Trịnh Thừa Hạo rất nổi bật và đẹp trai đang đến rất gần. Lý Diệu Linh cảm thấy đôi mắt cô lướt qua anh, chìm đảm trong thực tế răng anh sẽ mãi mãi thuộc về cô.

Đúng thế, anh sẽ mãi là của cô.

Sau khi thử chiếc váy cưới vào thứ hai, Lý Diệu Linh cay đăng ngồi ở băng ghế sau với mẹ mình để trở về nhà. Nếu cô có một sự lựa chọn, cô sẽ đưa người quản gia cùng đi với mình. Ngồi cùng một không gian với người phụ nữ này gần như nghẹt thở, khiến máu cô sôi sục vì giận dữ. Phải mất tất cả sức lực để cô có thể giữ bình tĩnh.

"Dừng lại." Lý Diệu Linh nói với tài xế.

"Chúng ta sắp về nhà rồi. Con còn muốn đi đâu?" Mẹ cô hỏi.

Lý Diệu Linh phớt lờ bà, ôm chặt lấy chiếc túi vào lòng. Cô không có kế hoạch dành phần còn lại của ngày dưới cùng một mái nhà với mẹ. Cô thà giải quyết những vấn đề mà cô cần được giải quyết trước lễ cưới còn hơn ở bên người phụ nữ này. Nếu em trai cô và Ngụy Tân Vũ nhìn thấy, mọi chuyện sẽ kết thúc.

"Diệu Linh, con muốn đi đâu?" Người phụ nữ bình tĩnh thẩm vấn một lần nữa.

"Bà không cần phải lo cho tôi." Lý Diệu Linh lạnh lùng nói khi chiếc xe dừng lại.

Mở cửa, cô bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại vào mặt mẹ mình. Khi chiếc xe biến mất trên đường, cô gọi một chiếc taxi khác, đi theo hướng căn hộ của mình. Kể từ khi chuyển đến ở với Trịnh Thừa Hạo, cô đã không thông báo cho Lý Khc Tiến và Ngụy Tân Vũ biết về điều đó. Nếu túi đồ vẫn còn treo trước cửa nhà cô, Ngụy Tân Vũ chắc chẳn sẽ muốn các câu hỏi được trả lời. Biết rõ tính cách của cậu, Lý Diệu Linh chắc chắn rằng cậu sẽ để lại nhiều hơn một vài chiếc túi treo ở đó.

Cô đã ở trong tòa nhà và đi thang máy lên chỉ vài phút sau đó. Khi cửa thang máy mở ra, cô vội vã ra ngoài, dừng lại khi cô nhận ra Ngụy Tân Vũ đang đứng ngoài cửa nhà mình. Như thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, ngay lập tức cậu xoay người lại để nhìn cô.

Phòng của cô trống rỗng. Ngay cả khi cô muốn, cô cũng không thể mời cậu một ly nước hoặc một đĩa bánh, vì vậy họ ngồi dưới sàn nhà đối diện nhau tại chiếc bàn thấp mà cô đã bỏ lại. Trút ngược chiếc túi của Ngụy Tân Vũ treo trước cửa, Lý Diệu Linh lấy một quả chuối đưa cho cậu.

"Ăn không?" Cô hỏi.

Bực bội, cậu trợn mắt nhìn cô. Rút tay về, cô thản nhiên ăn chuối. "Tôi không nghĩ rắng tôi sẽ gặp cậu như thế này

vào ngày hôm nay"

"Vậy chị nghĩ chị sẽ gặp em ở đâu? Trên đường phố? Hay tại nhà của Khắc Tiến?" Cậu nhìn cô rõ ràng là buồn bã. Cậu không cố gảng che giấu điều đó trong giọng điệu của mình. "Em nghe nói chị đến sống cùng với người đàn ông đó và hai người sẽ kết hôn?”

Sức nặng của sự không đồng ý với động thái đột ngột của cô nặng nề trong giọng nói của cậu. Nó đánh vào lương tâm của Lý Diệu Linh khiến cô khựng lại trong ít phút. Ngụy Tân Vũ không bao giờ nỗ lực che giấu tình cảm thân thiết mà cậu đã nuôi dưỡng từ lâu, dành cho cô. Lý Diệu Linh ngồi đó lặng lẽ với cảm giác tội lõi ở một bên và tương lai của cô. ở bên kia. Cậu đã lớn thành một người đàn ông chững chạc nhưng tình yêu ngày càng sâu säc hơn theo năm tháng, Lý Diệu Linh sẽ không bao giờ hiểu được điều đó.

“Tân Vũ." Lý Diệu Linh bình tĩnh gọi. "Đúng vậy. Tôi sắp. kết hôn”

Câu nói đó giống như một con dao đâm sâu hơn vào. trái tim cậu. Ánh mắt khó chịu trong mắt cậu chuyển sang sửng sốt. Cậu im lặng đảm chìm trong thực tế vừa được. nghe. Ánh mắt cậu chìm vào cô. Đôi mắt đó khiến cô cảm thấy mình giống như một cảnh sát mang tin xấu đến.

Lý Diệu Linh đặt quả chuối xuống bàn, tay cô siết chặt lại để lấy thêm sức mạnh cho những gì cô sẽ nói. Tốt hơn là nói ra bây giờ còn hơn không bao giờ. Ngụy Tân Vũ luôn lắng nghe cô vì cậu thích cô rất nhiều.

"Khi nào?" Cậu hỏi, đôi mắt vẫn lạc lối. Cậu cố gắng duy trì sự điềm tĩnh vốn có.

"Cuối tuần này."

Lông mày cậu nhíu lại, đôi mắt cậu chìm vào tối tăm với tất cả sự tức

"Chị không thể làm điều này." Cậu lắc đầu phủ nhận, quyết tâm đưa cô trở lại đúng con đường. "Không. Chị không yêu anh ta, Diệu Linh”


Nhấn để mở bình luận

Quyến Rũ Người Thừa Kế