Quyến Rũ Người Thừa Kế


Lạnh lùng quay đi, cậu nói chuyện với Lục Hạ Vy. "Em có muốn đến cửa hàng tiện lợi để ăn kem không?"

"Hả?" Cô bối rối hỏi sau đó liếc nhìn Mã Tuệ Đồng trước. khi nhìn lại sự bình tĩnh tự phụ của chồng mình. Gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, cô nói. "Vậy thì... em sẽ trở lại ngay."

Ngay khi cánh cửa đóng lại, Lý Khắc Tiến quay đầu về phía bà. "Làm thế nào bà đến được đây?" Đó không phải là một tiếng thì thâm đơn thuần mà giống như một tiếng rít của cơn thịnh nộ.

"Nhìn con kìa, con đã trưởng thành rồi." Mã Tuệ Đồng chìm đảm trong cảm xúc của mình một cách bất lực, bước về phía cậu với hai cánh tay dang rộng để ôm cậu vào lòng nhưng cậu nhanh chóng lùi lại.

"Bà là ai mà dám chạm vào tôi? Tại sao bà lại ở trong nhà tôi?" Cậu cao giọng.

Bà nhanh chóng lo lắng. Có lẽ cậu không nhận ra mẹ mình. Bà nói. "Là mẹ, Khắc Tiến. Con không nhận ra mẹ sao?” Chạm vào ngực mình, bà nhấn mạnh. "Mẹ là mẹ của con."

Nhìn bà một cách đe dọa, cậu nói một cách cộc căn với đôi môi nhếch lên. "Mẹ tôi đã chết lâu rồi."

Một cảm giác mất mát hoàn toàn bao trùm lấy bà, bà gần như vấp ngã trở lại. "Không..." Bà lắc đầu. "Sao con lại nói như: vậy?"

"Sao bà dám dùng Hạ Vy để tiếp cận tôi như thế này." Cậu hét lên. "Tránh xa tôi ra."

Bà có thể cảm thấy trái tim mình bị xé làm đôi, trái tim bà bắt đầu chảy máu. Đây là một giấc mơ thôi đúng không? Tại sao Lý Khắc Tiến lại đối xử với bà giống như Lý Diệu Linh? Nỗi buồn dâng lên trong bà, đe dọa chế ngự, tràn qua cơ thể bà nhưng để rơi nước mắt bây giờ có nghĩa là bà đã chết đối với họ, bà sẽ không bao giờ để điều này xảy ra.

"Mẹ không còn cách nào khác. Diệu Linh không nói với mẹ..." Bà im bặt. Đôi mắt của Lý Khắc Tiến, nếu có thể, thậm chí còn mở to hơn, cậu trở nên nghiêm nghị.

"Chị Diệu Linh?" Giọng nói của cậu run rẩy, khuôn mặt đầy. đe dọa giữa sự hoài nghỉ và sự tức giận gầm thét.

Mã Tuệ Đồng ngày càng bối rối, bà chớp mắt vài lần. Thôi miên bản thân để trở nên tự tin, bà gật đầu. "Đúng vậy. Là Diệu Linh."

"Ở đâu? Tại sao?" Cậu gầm lên. "Bà không được đến gần chị ấy"

"Có vẻ như đã quá muộn." Mã Tuệ Đồng tiếp tục. "Con bé bây giờ là con dâu của mẹ."

Vẻ mặt Lý Khắc Tiến tĩnh lặng sau đó cậu thở dốc và phát ra một tiếng chế giễu đầy bực tức. Quay sang bà với đôi mắt giận dữ, đau khổ, cậu lắc đầu, giọng cậu nhẹ nhàng. "Mẹ?" Cậu thở ra một tiếng cười. "Không. Không có cái gọi là mẹ. Vậy thì hãy nói cho tôi biết..." Cậu yêu cầu một cách dữ dội. "Có người mẹ nào lại đẩy con mình vào trại trẻ mồ côi. Có người mẹ nào lại để con cái của họ ăn xin trên đường phố. Một người mẹ bỏ rơi con cái mà không có bất kỳ phương tiện nào không phải là một người mẹ. Những đứa trẻ bị bỏ lại phía sau không có mái che trên đầu, không có thức ăn, không có quần áo. Khi chúng bị bệnh suýt chết, khi chúng bị đánh, người phụ nữ được gọi là mẹ đã ở đâu?"

"Bà có biết..." Giọng nói của cậu run rẩy, cậu trừng mắt nhìn Mã Tuệ Đồng. "... chị Diệu Linh chấp nhận từ bỏ mọi thứ chỉ để tôi có một cuộc sống tử tế. Trường học, sức khỏe, tiền bạc, thậm chí cả thực phẩm. Chị ấy đảm bảo rẵng tôi luôn có ït cả những gì tôi có thể làm cho chị ấy là giả vờ như tôi không nghe thấy tiếng chị ấy khóc hăng đêm. Bà có biết tôi ghét bản thân mình đến mức nào không? Không, bà không biết. Bà sẽ không bao giờ hiểu được điều đó. Bởi vì chúng tôi không có mẹ. Không ai lắng nghe chúng tôi. Không ai vỗ đầu chúng tôi." Đôi mắt cậu ngày càng cứng rằn và nghiêm khắc, cậu trừng mắt nhìn người đối diện mãnh liệt đến mức tim bà q đau. "Tôi nói một lần nữa. Hãy lắng nghe kỹ." Trong một hơi thở sâu, cậu phát ra từng từ rõ ràng nhất có thể. "Mẹ của chúng tôi đã chết."

Quay người đi, cậu sải bước về phía cánh cửa, mở nó ra như để báo hiệu rằng cậu không muốn nói chuyện với bà nữa. Không thèm nhìn bà, cậu nói. "Tôi không muốn gặp lại bà thêm một lần nào nữa."

Lý Diệu Linh làm rớt khay phô mai xuống sàn nhà. Nặng nề thở dài một hơi, cô nhặt khay lên bỏ vào bồn rửa sau đó cầm lấy cây chổi để dọn dẹp đống lộn xộn. Một giờ sau, cô ngồi trên ghế ngoài ban công, ngắm nhìn những đám mây trên bầu trời.

Trịnh Thừa Hạo đã không gọi điện cho cô, cô tự hỏi anh có đang ăn trưa không. Cô hy vọng là anh ăn đúng bữa. Sau đó, cô nhìn khắp cửa hàng, thở dài không biết mình sẽ ở lại bao lâu nữa. Lúc đầu, cô chắc chẳn rẵng cô sẽ nghỉ việc và ở nhà lo việc nội trợ như người phụ nữ của gia đình nhưng đó là trước khi cô biết về mẹ mình. Bây giờ cô thà ra khỏi nhà hơn là ở chung một mái nhà với Mã Tuệ Đồng trong khi Trịnh Thừa Hạo đi vắng. Mặt khác, những gì Ngô Huyền Sương nói vào sáng nay thật sự là một vấn đề lớn.

Trịnh Thừa Hạo sẽ buồn nếu cô đưa ra một quyết định không đúng đắn. Nếu nghỉ việc, cô sẽ làm gì? Không có nghề nghiệp ổn định, rõ ràng là như vậy. Còn nữa Gia Kỳ sẽ làm phiên cô mỗi ngày.

Cô nên làm gì đây? Lần thứ n, cô suy ngẫm về những gì cô đang làm.


Nhấn để mở bình luận

Quyến Rũ Người Thừa Kế