Quyến Rũ Người Thừa Kế


"Cô Linh." Gia Kỳ hào hứng gọi khi nhìn thấy cô bước ra.

"Chào Gia Kỳ." Lý Diệu Linh ôm cháu trai của mình khi cậu bé lao vào lòng cô.

"Người cô có mùi như thức ăn." Cậu bé thốt lên.

Lý Diệu Linh cười đáp lại sau đó nhìn Trịnh Thừa Hạo. Trái tim anh không kiểm soát được, nó cứ đập binh binh trong lồng ngực. "Em đã nói anh không cần phải đến đón em mà."

"Anh không thể làm gì khác được."

Kéo tay cô để thu hút sự chú ý, Lý Diệu Linh cúi xuống nghe Gia Kỳ thì thầm. "Cậu nói với con rằng cậu rất nhớ cô."

"Này. Trịnh Thừa Hạo nghịch ngợm măng. "Cậu nghe thấy rồi nha."

Lý Diệu Linh mỉm cười, đưa tay ra. "Vậy là em đã nghe từ một người nói rằng ai đó nhớ em."

Anh nhìn cô với một cái nhíu mày nhưng bất lực mỉm cười và nắm lấy tay cô, siết chặt nó. "Phải. Anh nhớ đấy. Thế thì sao?"

"Con cũng muốn nằm tay." Gia Kỳ chen vào giữa họ, nắm lấy từng bàn tay của họ và cười toe toét một cách dễ thương.

"Giờ thì lên xe về nhà thôi." Gia đình ba người họ bước vào trong xe. Trịnh Thừa Hạo khởi động xe và lái đi.

Lý Diệu Linh ngồi trên sàn nhà gấp quần áo bỏ vào vali cho Trịnh Thừa Hạo đi dự tiệc vào ngày mai. Trịnh Thừa Hạo bước ra từ phòng tằm, thả chiếc khăn vào giỏ, rồi ngồi xuống kéo cô vào lòng mình.

" Lý Diệu Linh quay lại nhìn anh, anh vùi mặt vào mái tóc cô, hít hà mùi dầu gội trên đó.

Điều chỉnh cánh tay ôm eo cô, anh tựa đầu vào vai cô. "Gia Kỳ nói hôm trước em có gặp một người bạn."

Ừm" Đó là một tiếng lầm bầm trầm thấp, khiến anh tự hỏi liệu cô có muốn nói về chuyện đó không. Cô nói to hơn một chút. "Em đã gặp Tân Vũ chỉ để nói vài chuyện vu vơ. Em có nói với anh rắng cậu ấy là sinh viên luật không?"

Dựa vào người cô, anh nhắm mắt lại, chìm đắm trong sự thoải mái. "Có lẽ em nói rồi."

"Cậu ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi của mình. Em chỉ muốn hỗ trợ cậu ấy một chút."

"Diệu Linh” Anh bình tĩnh gọi. sừm

"Em có hạnh phúc khi kết hôn với anh không?" Trịnh Thừa Hạo hỏi. Cô là tất cả với anh. Sống không có cô là điều vô nghĩa. Phải là Lý Diệu Linh chứ không phải ai khác. Dù cho có bất cứ điều gì xảy ra, bất cứ chướng ngại vật nào, anh cũng sẽ dũng cảm cùng cô vượt qua.

"Đương nhiên là có." Cô bảo đảm câu trả lời của anh và chạm vào tay anh. "Tại sao anh lại hỏi vậy?"

Anh không trả lời mà đè cô xuống để hôn.

Khách sạn Paradise thuộc sở hữu của một trong những người con trai cả của ủy ban hội đồng quản trị, được thừa hưởng từ dòng họ của vợ mình, là địa điểm nổi bật trong ngày. Phòng khách sạn của họ có tầm nhìn trông ra đại dương đẹp như tranh vẽ chỉ cách vài bước chân. Ở trong phòng, Lý Diệu Linh có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ cát như thể chúng đang ở gần bên cô.

Cô bước ra ban công để hít thở không khí gió biển. Cô không mang theo đồ bơi nhưng cô chắc chắn rằng một ngày nào đó cô sẽ trở lại nơi này.

Lúc đầu cô không muốn đi vì sợ Trịnh Thừa Hạo mất mặt dù gì thì đây cũng là bữa tiệc thượng lưu. Nhưng anh cố nài nỉ, cuối cùng cô cũng xiêu lòng.

"Cảnh lãng mạn quá anh nhỉ." Cô nhận xét khi Trịnh Thừa Hạo đến gần.

"Tâm nhìn đẹp lắm, phải không?" Anh hỏi, đứng bên cạnh cô, anh dựa vào lan can và hít một hơi thật sâu. "Làm cho anh muốn bơi quá."

"Em cũng nghĩ như vậy." "Em biết bơi không?” "Không."

"Anh cũng vậy." Cô liếc nhìn anh, họ bật cười. "Vậy thì cả hai chúng ta sẽ cùng nhau chết đuối trên biển."

"Đừng tính em vào." Lý Diệu Linh tự mãn nhìn anh. "Bất cứ nơi nào anh đi, em cũng phải đi theo." Anh nói.

"Ừm... em sẽ xem xét về điều đó." Cô nháy mắt nghịch ngợm.

"Có một hồ bơi ở tầng dưới. Anh nghĩ đó là nơi họ tụ tập

ăn trưa trước buổi tối." Trịnh Thừa Hạo chạm vào tay cô. "Đi thôi."

Đóng cửa dẫn ra ban công, cô bước theo sau anh và đi xuống thang máy để gặp những người bạn kinh doanh của anh. Trịnh Thừa Hạo giải thích với cô ấy răng đừng lo lắng về những gì họ nói nhưng cô không tin lắm vào sự tự tin của anh. Cô không muốn những người khác gọi mình là kẻ ngu ngốc ở sau lưng.

Đúng như dự đoán, trong sảnh tấp nập người đi qua đi lại. Tất cả bọn họ trong trang phục diêm dúa dường như ít nhất cũng bận tâm đến việc chào hỏi nhau, khuôn mặt già nua của họ nhãn lại vì thích thú và tiếng cười kiêu kỳ. Ngô Huyền Sương và ba cô mời tất cả những người thuộc tầng lớp đẳng cấp.

Cô ước gì Trịnh Thừa Hạo sẽ näm tay cô, giữ chặt nó để trấn an, nhưng anh đã không làm vậy, có lẽ vì anh không muốn trông thiếu chuyên nghiệp. Bị xem xét kỹ lưỡng và đánh giá bởi những người mà cô hiếm khi biết đã tạo ra áp lực trên vai cô. Lý Diệu Linh mặc trang phục giản dị gồm quần jeans và áo sơ mi như thường ngày. Trịnh Thừa Hạo lẽ ra phải yêu cầu cô thay đồ trước khi đi xuống. Cô là người duy nhất mặc quần jean khiến cô cảm thấy mình thật lạc lõng và nực cười.

Đúng lúc đó, tiếng cười ầm ï của một người đàn ông lớn tuổi đến gần họ. Lý Diệu Linh đứng bên cạnh, trở nên mờ nhạt khi họ trò chuyện về chính trị kinh doanh - đề tài mà cô không biết gì. Khi người đàn ông rời đi, Trịnh Thừa Hạo quay sang nở một nụ cười, dẫn cô đến bàn ăn tự chọn.


Nhấn để mở bình luận

Quyến Rũ Người Thừa Kế