Quyến Rũ Ông Xã



Không thể tin được, hai tay cô nâng hai má lên, trợn tròn mắt nhìn người trong gương.

Nam Thiên Viễn bưng một ly sữa nóng bỗng nhiên xuất hiện trong gương, “Nhu Nhu, em dậy rồi sao?”

Double kill! Chu Nhược Hành mạnh mẽ xoay người lại, chống hai tay lên bàn trang điểm, cảnh giác nhìn anh.

Động tác quá đột ngột, chai lọ trên bàn bị đụng lăn lóc.

Anh nhíu mày, “Em sao vậy?” Tại sao lại sợ hãi như thế.

Tầm mắt quan sát người trước mắt, đường nét giống y như đúc, mặt mày, biểu cảm, đều giống hệt không khác gì.

Xác nhận lại lần nữa, anh chính là Nam Thiên Viễn.

Nhưng lại hình như không phải, trưởng thành, vững vàng hơn, đôi mắt lạnh lẽo ngày xưa giờ đã ấm áp lên, giờ phút này đang nhìn cô với vẻ dịu dàng.

Mấu chốt nhất là, anh anh anh, trên tay anh đeo một chiếc nhẫn cùng kiểu!

Biệt danh Nhu Nhu này, chỉ có người trong nhà mới biết.

Khi còn bé miệng lưỡi nói chuyện không rõ, người khác hỏi cô tên gì, cô không phát âm được hai chữ ‘Nhược Nhược’, giọng còn lơ lớ, mỗi lần đều nói thành Nhu Nhu.

Trái lại cha mẹ cảm thấy cái tên này rất đáng yêu, dần dà, cái tên này cũng dùng cho về sau.

Ngay cả cô bạn thân Huyền Phỉ Nhiên cũng không biết tên cúng cơm của cô, thế mà người trước mắt này lại gọi cô là Nhu Nhu với giọng điệu cưng chiều.

Phải biết rằng, cô và Nam Thiên Viễn chính là đối thủ một mất một còn đó, không có một câu lời hay ý đẹp nào, gặp nhau là chỉ châm chọc khiêu khích lẫn nhau, nhìn nhau chướng mắt.

Địch bất động ta cũng bất động, trước tiên ổn định đã! Chu Nhược Hành tìm lại lý trí, lắc đầu nói không có gì, sau đó nhận lấy sữa nóng từ trong tay anh.

Ngón tay hai người lơ đãng chạm vào, giống như có dòng điện xẹt qua, cô run lên, chất lỏng màu trắng sữa rắc lên cổ áo.

Nam Thiên Viễn cực kỳ tự nhiên khom lưng, vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu liếm đi vết ẩm ướt giữa hai bầu vú.

“Ngọt như Nhu Nhu vậy.” Anh nhếch môi, vỗ vỗ cặp mông căng tròn của cô.

Chu Nhược Hành đã đờ người ra, ngựa chạy tán loạn trong đầu, trời ơi đất ơi chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy!

“Hôm nay là sinh nhật của giáo sư Bành, nên Cục trưởng Tống cũng sẽ ở đó, anh phải qua đó sớm một chút.” Nam Thiên Viễn khôi phục thần sắc bình tĩnh, lướt qua cô sửa sang lại chăn.

Anh rất tự nhiên nhặt quần lót nằm rải rác trong chăn cùng với hai chiếc bao cao su đóng gói bằng giấy bạc, quay đầu lại nói: “Hộp này đã dùng hết rồi.

Lần sau anh sẽ thử dùng thuốc tránh thai cho nam xem, không thích mang đâu, anh muốn cảm nhận Nhu Nhu mà không có bất kỳ khoảng cách nào.”

Chu Nhược Hành cảm thấy hạ thể chợt lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện giữa hai đùi trống rỗng, cô không mặc quần lót.

Giống như người say rượu, cô kéo lê bước chân chần chờ đi xuống lầu tiến về phía phòng khách, đặt mông ngã xuống sô pha, uống sữa để kìm nén kinh hãi.

Là mơ chăng.

Nhắm mắt lại, đọc thầm, giả giả giả đi mà, mở ra, ha, thật thất vọng, vẫn là tình cảnh ban đầu.

Trên TV, trong bản tin buổi sáng, nữ MC nói từng câu từng chữ rõ ràng, “Hôm nay là thứ Bảy, ngày 10 tháng 8 năm 2019.

Đầu tiên hãy chú ý những diễn biến mới nhất của bão Lekima.”

Lần này, cô sợ hãi trượt tay đập vỡ ly.

Triple Kill!

Cô không chỉ du hành thời gian mà còn du hành đến tương lai, mà chàng trai oan gia ngõ hẹp thối tha ấy lại biến thành chồng của cô!

Có quá nhiều yếu tố để chửi thề, Chu Nhược Hành nhất thời không biết phải làm sao bây giờ mới được.

Ở tuổi 25, cô làm nghề gì, sống cuộc sống như thế nào, cha mẹ và em trai có khỏe không, nhà ở đâu, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Cô rõ ràng nhớ rõ, cô chỉ muốn nằm trên bàn chợp mắt một lát, được rồi, còn muốn ngủ thẳng qua tiết của bà cô dạy ngữ văn nữa.

Ai bảo bà cô xui xẻo, nhất định phải nói về cổ văn vào tiết đầu tiên của buổi chiều, chính là thời gian ngủ gật tốt, hơn nữa người thôi miên cũng vậy, giảng bài mơ hồ không rõ ràng, không ngủ thì có lỗi với lời mời của Chu Công quá.

Bắt đầu từ sáng sớm, cơn mưa xối xả quét qua thành phố, mặc dù đang ở thời điểm nóng nhất, nhưng không đến mức nắng gắt như lửa, cơn bão đổ bộ gầm gừ kiểm soát tất cả mọi thứ.

Tối hôm qua Chu Nhược Hành thức rất khuya để đánh số liệu cho các anh trai, buổi sáng mắt thấy trễ mới bò dậy, để bụng đói chen chúc xe buýt chạy tới một giây trước khi chuông lớp vang lên bước vào lớp học.

Giờ nghỉ trưa, cô vốn định ngủ bù, Huyền Phỉ Nhiên cười hề hề lấy điện thoại di động chen tới.

“Chu Nhược Hành, cho bà xem một thứ tốt nè.”

Cô không có hứng thú, gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu hỏi, “Đại mỹ nhân Huyền lấy cái gì kích thích tui đây?”

Huyền Phỉ Nhiên và Chu Nhược Hành mặc chung một cái quần lớn lên, từ mẫu giáo đến trung học cơ sở vẫn luôn chơi chung với nhau.

Chu Nhược Hành từng nói, nếu Huyền Phỉ Nhiên là nam, đôi ta không có gì là không thể.

Huyền Phỉ Nhiên chớp chớp đôi mắt phượng, hiện tại cũng được mà, nam nữ quan trọng đéo gì.


Nhấn để mở bình luận

Quyến Rũ Ông Xã