Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo


Một kiếm này khiến trời đất đổi màu.

Mọi người nín thở như thể thời gian ngừng trôi, không gian đông cứng.

Ngay cả khi ở rất xa, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi như thể thần chết đang đến.

Lý Dục Thăn giơ hai ngón tay lên rồi nhẹ nhàng kẹp lại.

Sát ý gần như hủy thiên diệt địa này đột nhiên biến mất.

Mũi kiếm của thanh kiếm đó bị kẹp giữa hai ngón tay của Lý Dục Thần.

Hoàng Phủ Ngạn nghiêng người về phía trước, giữ nguyên tư thế chém kiếm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hoàng và không thể tin nối.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng lật ngón tay sang, một tiếng kim loại gãy giòn tan, thanh kiếm trong tay Hoàng Phủ Ngạn gãy làm đôi.

Cơ thể Hoàng Phủ Ngạn bay ngược ra sau, ngã mạnh xuống đất rồi trượt dọc theo mặt đường xi măng Về phía sau, đâm "bịch” một tiếng vào cột đèn bên đường.

"Sao có thể? Sao có thể?... " Ông ta nhìn thanh kiếm gãy trong tay, lẩm bẩm nói.

Thanh kiếm này đã theo ông ta hơn bảy mươi năm, vất vả lắm mới bồi dưỡng ra được kiếm linh, cả công lực của một giáp tử đều nằm trên thanh kiếm.

Không ngờ lại bị đối phương kẹp nhẹ hai ngón tay là gãy mất!

Đối với một kiếm tu, kiếm linh chết thì người cũng chết. Bảo kiếm cả đời bị phá hủy thì ông ta cũng chẳng khác gì người chết.

Hoàng Phủ Ngạn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, chỉ vào Lý Dục Thần: "Cậu... Cậu... Rốt cuộc là... Ai?"

từa nãy hình như là ông đã nói cái tên Lý Dục Thần này rất nguy hiểm, sẽ gây chết người.

Lý Dục Thần nói xong thì lật cổ tay, lưỡi kiếm gãy trên đầu ngón tay biến thành ánh sáng trắng bay ra, đâm vào yết hầu của Hoàng Phủ Ngạn.

Những người vây xem gần xa đều ngây ra như ngỗng.

Đột nhiên, đám đông tản ra như đàn chim sợ cung.

Trong nháy mắt, con phố đông đúc trở nên trống trải, tĩnh lặng đến nỗi ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy.

"Ông nội!" Tiếng kêu lớn của Hoàng Phủ Hi đánh vỡ sự tĩnh lặng trên phố.

Anh ta lao đến bên Hoàng Phủ Ngạn, gọi lớn.

"Ông nội! Ông không được chết! Ông nội.

Hoàng Phủ Hi quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng của một nam một nữ tay trong tay rời đi trên phố lớn của trấn Châu Môn.

Anh ta chỉ vào bóng lưng của họ mà chửi mắng: "Lý Dục Thần! Đồ chó má! Nhà họ Hoàng Phủ sẽ không tha cho các người đâu! Tôi sẽ giết chết anh! Giết chết cả lò nhà anh!...

Đột nhiên, tim anh ta đau nhói như thể bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Anh ta đau đớn ôm ngực, biểu cảm méo mó, há miệng nhưng không thể phát ra một âm thanh nào nữa.

Rồi "bịch" một tiếng ngã gục bên cạnh ông nội mình.

Trên phố không một bóng người.

Một con quạ bay qua, kêu hai tiếng “quác quác”.

"A Di Đà Phật!"

Một tiếng niệm Phật vang lên, hòa thượng Hải Không và tiểu hòa thượng Bình Ba đi tới.

“Sư phụ, hai người này đã chết rồi, chúng ta chôn họ đi ạ?”

“Chôn ư? Hỏa táng thì phải có tiền, thổ táng thì phải có đất, chúng ta không có tiền không có đất thì biết chôn ở đâu?"

Bình Ba gãi đầu: "Vậy phải làm sao ạ?"

“Thôi, chỉ có thể siêu độ thôi. A Di Đà Phật”

Hải Không chấp hai tay, niệm một câu Phật hiệu, thi thể ông cháu nhà họ Hoàng Phủ chợt hóa thành tro bụi.

Một cơn gió thổi qua, tro bụi tan biến.

"Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, mong rằng trên đường Hoàng Tuyền các người có thể hối cải, tránh khỏi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục” Hải Không nói: "Thôi, thêm một con quỷ dữ, Địa Tạng Bồ Tát lại phải chịu tội thêm một ngày rồi”

Bình Ba tò mò hỏi: "Sư phụ, có mười tám tầng địa ngục thật ạ?"

"Tất nhiên là có thật."

Ỡ đâu ạ?”

"Ở dưới Hoàng Tuyền."

"Hoàng Tuyền lại ở đâu ạ?”

"Hoàng Tuyền ư..." Hải Không quay người lại, chỉ vào một nhà vệ sinh công cộng ven đường: "Ở ngay đằng kia."

"Hả?" Bình Ba không hiểu.

Nhưng Hải Không đã đi về phía nhà vệ sinh.

"Sư phụ vừa ăn no nên phải đi một chuyến đến chỗ ngũ cốc luân hồi đây..."

"Chỗ ngũ cốc luân hồi?”

Bình Ba như hiểu ra điều gì đó, bèn vội vàng đi theo.


Nhấn để mở bình luận

Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả rể Ngoan Giá Đáo