Rừng Thép H



Chu Cẩn đồng ý.Cô tắt điện thoại, vươn vai nói: “Đi thôi.”“Chu Cẩn.” Giang Hàn Thanh gọi cô.Chu Cẩn ngoảnh lại: “Sao thế?”“Cúc áo, hình như rơi một nút rồi.” Anh đưa tay giúp cô kéo lại cổ áo đang mở ra.Chu Cẩn nghĩ đến chuyện ở Phượng Hoàng Lửa, theo bản năng lùi về sau một bước, né tránh bàn tay của anh.Giang Hàn Thanh sững người, cả hai im lặng vài giây, anh mới nói một cách bình thường: “Em ra ngoài làm việc à?”Chu Cẩn quyết định nói dối: “Vâng, không biết rơi thế nào nữa, không sao.”Chắc hẳn anh đã nhìn ra nhiều thứ, chẳng hạn như sự thật được che giấu dưới lớp chứng cứ, nhưng có lẽ anh cũng không nên nhìn thấy nhiều cái khác, chẳng hạn như Chu Cẩn sẽ nói dối anh.Ánh mắt Giang Hàn Thanh trở nên sắc bén, sau đó nhanh chóng dịu xuống, anh nắm lấy tay Chu Cẩn, thấp giọng nói: “Sau này cẩn thận một chút.”Khi hai người đi vào nhà hàng Tứ Xuyên, trước tiên Chu Cẩn đặt chủ quán làm chín phần cơm hộp gửi đến đội trọng án.Bởi vì họ là khách quen của nhà hàng, hai bên vốn quen thuộc nên cứ theo lệ cũ, làm đủ hai mặn hai chay, phiền họ mang đến đội.Những người trong đội trọng án được công việc quanh năm rèn luyện, sớm đã có một thân hình sắt thép, bách độc bất xâm, ăn uống thực sự rất khỏe.Nhưng Giang Hàn Thanh lại khác biệt, anh sạch sẽ, anh tuấn, làn da bạch ngọc lộ ra nét lạnh lùng, từ trong ra ngoài đều sang trọng.

Trong số những buổi hẹn hò hiếm hoi của hai người, đều là Giang Hàn Thanh chọn nhà hàng, đẳng cấp hiển nhiên cao hơn nhà hàng Tứ Xuyên này.Chu Cẩn không biết anh thích gì, đứng trước thực đơn, cẩn thận liếc nhìn Giang Hàn Thanh một cái.Giang Hàn Thanh đang dùng khăn giấy lau một vùng nhỏ trước mặt, đến khi vừa ý thì lấy ra hai bộ đồ ăn, dùng nước trắng rửa cẩn thận hai lần, sau đó đặt một bộ trước mặt Chu Cẩn.Chu Cẩn trầm ngâm rũ mi mắt: “Giáo sư Giang.”Anh đáp lại: “Ừ.”Chu Cẩn nói: “Nếu em nói, kỳ thực theo thói quen em hay gọi bốn món ăn một lúc, và bốn món ăn được chia thành ba bữa ăn thì anh có phiền không?”Giang Hàn Thanh hơi sửng sốt, trầm tư một lúc mới thấp giọng nói: “Chu Cẩn, tiền lương của anh không đủ sao, em không cần tiết kiệm như vậy.”Chu Cẩn nói: “Không phải tiết kiệm, em sợ lãng phí.”“…”Anh không nhịn được nói: “Có thể thương lượng lại không?”Chu Cẩn tỏ vẻ hào phóng: “Tất nhiên.”Sư phụ Đàm Sử Minh của cô tuy tính tình cứng rắn nhưng đặc biệt tôn trọng người có tri thức.

Mặc dù Giang Hàn Thanh nhỏ tuổi hơn ông nhiều nhưng mỗi lần nói chuyện ông đều gọi là “giáo sư Giang”, có thể thấy được ông thật sự đặt Giang Hàn Thanh ngang với thần thánh.Trước tình hình như vậy, cô hẳn nên quan tâm anh nhiều hơn một chút.Vả lại, trong lòng Chu Cẩn còn có tính toán nhỏ.

Sư phụ không cho cô điều tra vụ án “8.17”, nên hiện tại ở đội trọng án, Giang Hàn Thanh là nguồn tin tình báo duy nhất của cô.Cô chăm chú nhìn Giang Hàn Thanh, tay chống cằm, hai mắt tỏa sáng, nói: “Sư phụ bảo em phải có trách nhiệm với anh, về sau chúng ta còn nhiều cơ hội ăn chung như thế này nữa mà.

Dân coi ăn như trời*, em đặt anh lên hàng đầu.”(Dân coi ăn như trời nằm trong câu thành ngữ: Nước lấy dân làm gốc, dân coi ăn như trời.)Giang Hàn Thanh lại ngẩn người vài giây, nhìn cô cười khóe mắt cong cong, bên trong ánh mắt dường như toát ra vẻ tinh nghịch.Anh hiểu Chu Cẩn đang nói đùa, cũng từ từ cảm nhận được cảm xúc khác lạ.Giang Hàn Thanh mỉm cười nói: “Anh nghĩ hai chúng ta gọi ba món là vừa đủ, sức ăn của anh cũng chỉ vậy.”Chu Cẩn chợt bừng tỉnh: “À, cũng được.”Hiện tại chỉ có hai người bọn họ.Trong lúc chờ cơm, Chu Cẩn nhắc tới công việc: “Anh đã tìm ra manh mối gì trong vụ Quan Linh chưa?”Giang Hàn Thanh trả lời: “Vụ án này hẳn là vụ kích động giết người, tức là không có ý định phạm tội từ trước.

Tuy nhiên bây giờ chưa thể khẳng định, cần phải xác minh thêm.”Chu Cẩn không ngờ tới anh có tính toán như vậy, trong chốc lát không quá tán thành.Cô đặt nghi vấn: “Kẻ sát nhân chọn thời điểm gây án vào rạng sáng, địa điểm gây án là nơi ít người đến, ở ven sông hẻo lánh, hơn nữa gần đây mưa lũ, cùng với hành vi giết người rồi vứt xác, tất cả đang nhằm nhiễu loạn hướng điều tra của cảnh sát.

Đây không giống kích động giết người, mà càng giống như đã được lên kế hoạch từ trước.”Giang Hàn Thanh trực tiếp đặt ra câu hỏi: “Vậy tại sao hắn chọn súng cảnh sát làm vũ khí giết người?”Chu Cẩn suy nghĩ một chút, dùng ngón tay phải chỉ vào cánh tay trái của mình: “Một năm trước, tay trái của Lại Tam bị người ta đánh gãy.

Tính cách hắn luôn ngông cuồng, làm việc gì ra tay cũng cực kỳ hiểm độc, người như thế không thể thiếu kẻ thù.

Em đoán hắn mang theo súng ống vì muốn phòng thân.”“Anh đồng ý.

Nhưng nếu như theo lời em nói, thì súng là để phòng thân, không phải vì giết người.” Giang Hàn Thanh bình tĩnh nói: “Nếu đã có kế hoạch ngay từ đầu thì để đối phó với người như Quan Linh, hắn có thể lựa chọn loại vũ khí bình thường hơn.”Chu cẩn há hốc miệng, không biết phải trả lời gì tiếp.Lúc này người phục vụ mang đồ ăn lên..


Nhấn để mở bình luận

Rừng Thép H