Sao em lại xinh như thế


Quý Trạm thật sự đã uống quá say, sau khi anh ngã xuống, Nguyên Nhất Nhất sợ anh bị cảm lạnh nên đành lấy chăn đắp lên cho anh rồi chỉnh lại gối đầu, cô cũng lấy một cái nệm cho mình sau đó ngồi bên cạnh trông nom Quý Trạm.
Chỉ ngồi một lúc mà đã đến chín giờ rưỡi.
Đầu tiên Quý Trạm rên rỉ một tiếng, nhưng vẫn chưa mở mắt, anh đưa tay xoa đầu cô:
"Đau quá..."
"Hừ~" Nguyên Nhất Nhất cười khẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Động tác xoa đầu của Quý Trạm ngừng lại, anh từ từ mở mắt.
Anh thấy Nguyên Nhất Nhất ngồi khom người hai tay ôm lấy đầu gối của mình, cằm đặt trên đầu gối, ánh mắt cô rơi trên người anh, khóe môi lộ rõ nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại không xuất hiện trong đáy mắt của cô.
Quý Trạm cảm thấy chột dạ vì bản thân mình đã uống quá nhiều.
Anh chống tay ngồi dậy, mở miệng xin lỗi trước: "Xin lỗi Nguyên Nguyên, anh uống hơi nhiều rồi."
Nguyên Nhất Nhất buông tay, hai chân vắt chéo lại, vòng hai tay trước ngực, nhướng mày: "Nói tiếp đi."
Quý Trạm hơi cau mày: "Anh nhớ tối qua hình như bọn người Khương Hạc đã đưa anh về nhà mà…"
Tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?
Nguyên Nhất Nhất miệng cười nhưng tâm không cười, cô chỉ về hướng cửa ra vào, tốt bụng giải thích nghi hoặc của anh: "Hôm qua anh đi uống rượu, em lo lắng cho anh nên cả đêm ngủ không yên giấc, vừa thức dậy em đã muốn đi đến nhà anh xem thử, nhưng lại không nghĩ tới, vừa mở của ra đã thấy anh ngã vào."
"Anh?" Quý Trạm ngạc nhiên chỉ vào chính mình để xác nhận với Nguyên Nhất Nhất: "Ý em là, đêm qua vì uống quá nhiều nên anh đã chạy đến nhà em và ngồi trước cửa cả đêm sao?"
Nguyên Nhất Nhất nhướng mày: "Làm sao em biết được anh đến lúc nào? Dù sao, vừa mở cửa anh đã lập tức ngã vào."
Quý Trạm gãi đầu: "Anh không có làm chuyện gì kì lạ chứ?"
Quý Trạm không thể tin được hậu quả của việc uống rượu, đặc biệt là trí nhớ hiện tại của anh. Anh chỉ nhớ bản thân đã cùng với Khương Hạc và Liêu Kinh ở trên bàn rượu nói chuyện gia đình, và sau đó… là những mảnh kí ức đứt đoạn.
"Hừ!"
Nguyên Nhất Nhất thở dài, sau đó buông tay đặt xuống đầu gối: "Sáng nay anh mới vào nhà em, có thể làm những chuyện kỳ lạ gì chứ?"
Quý Trạm thở phào nhẹ nhõm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng..." Nguyên Nhất Nhất chợt đổi chủ đề: "Anh quả thật đã nói mấy lời kỳ lạ."
Quý Trạm:!!!
Quý Trạm vô thức nuốt nước bọt: "Anh… Anh đã nói cái gì?"
Nguyên Nhất Nhất mỉm cười.
"Anh nói, anh xin lỗi em."
Quý Trạm: …Để anh chết đi.
"Không phải, Nguyên Nguyên..." Quý Trạm không nói nên lời.
"Em nghe anh nói…"
"Chờ đã." Nguyên Nhất Nhất đưa lòng bàn tay phải về phía trước, ngắt lời Quý Trạm, nói:
"Quý Trạm, Em hoàn toàn tin rằng anh không làm gì có lỗi với em, nhưng hành vi gần đây của anh, em cảm thấy rất kỳ lạ, em hỏi cái gì thì anh hãy trả cái đó, không được nói dối, anh có thể làm được việc đó không?"
Quý Trạm gật đầu: "Được."
Nguyên Nhất Nhất: "Hôm qua anh đã đi uống với Khương Hạc và Liêu Kinh."
Quý Trạm hơi bối rối trước câu hỏi đầu tiên của Nguyên Nhất Nhất, anh đã báo trước cho cô rồi mà.
"Nguyên Nguyên..."
"Không được phản bác, chỉ được trả lời câu hỏi."
Quý Trạm gật đầu: "Đúng vậy"
"Tại sao anh lại tìm hai người họ uống rượu?"
"A...Để thảo luận về một số vấn đề."
Nguyên Nhất Nhất hơi nheo mắt lại: "Quý Trạm, anh đang do dự."
"Không có." Quý Trạm cười: "Anh đang sắp xếp từ.""
"Hửm~ sắp xếp từ ? Anh nghĩ anh qua mặt được em sao?"
Quý Trạm cười khẽ, cái đầu nặng nề cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút, anh giơ tay lên: "Trời đất làm chứng, anh hoàn toàn không có."
Nguyên Nhất Nhất nhăn mũi: "Liệu hồn mà trả lời cho đàng hoàng vào."
"Được, Nữ Hoàng."
Nguyên Nhất Nhất vô thức mỉm cười, thấy không thích hợp nên vội ho hai tiếng, cô thu lại nụ cười, cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc.
"Quý Trạm, anh không được nói dối, anh thảo luận cái gì với hai người họ? Vấn đề đó có liên quan đến em không?"
Quý Trạm gật đầu: "Có."
Nguyên Nhất Nhất cau mày, thấp giọng lẩm bẩm:
"Có thể thảo luận gì với hai tên cẩu độc thân đó chứ?"
Quý Trạm khẽ mỉm cười: "Nguyên Nguyên nói đúng, anh thực sự không thể thảo luận chuyện gì với hai người họ, anh chỉ uống rượu thôi."
"Đúng vậy." Nguyên Nhất Nhất thuận miệng nói tiếp: "Tại sao anh không tìm em nói chuyện? Em nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta sẽ có thể nói nhiều hơn một số chuyện riêng tư."
Nói đến đây, giọng của Nguyên Nhất Nhất hơi nghẹn lại.
Cô nghĩ rằng, cô và Quý Trạm không có gì phải giấu diếm.
Quý Trạm nhìn vẻ mặt chán nản của cô, cũng rất đau lòng.
Quý Trạm vươn tay ôm Nguyên Nhất Nhất vào lòng:
"Bảo bối Nguyên Nguyên, không phải là anh không thể nói với em về chuyện này, nhưng anh sẽ nói với em sau, hứa với anh không tức giận, được chứ?"
Nguyên Nhất Nhất bĩu môi: "A Trạm, em không thích anh uống rượu, cũng không thích anh che giấu điều gì đó với em. Em biết các cặp đôi yêu nhau cũng nên có không gian riêng tư của mình, nhưng làm sao bây giờ? Hiện tại em vẫn không nhịn được muốn hỏi."
Nguyên Nhất Nhất ngẩng đầu lên, sương mù đã dâng lên trong mắt cô.
"A Trạm, em có phải rất tệ không? Em muốn trở thành người duy nhất trong trái tim anh, em muốn chia sẻ mọi thứ với anh, em muốn trở thành một Nguyên Nhất Nhất có thể ở bên cạnh anh cho dù xảy ra bất kể chuyện gì."
Quý Trạm siết chặt vòng tay hơn.
Anh thở dài: "Cô bé ngốc nghếch của anh."
Nguyên Nhất Nhất vòng tay ôm lấy eo Quý Trạm: "Lần sau không được như vậy nữa được chứ?"
Quý Trạm đang định gật đầu đồng ý, nhưng đột nhiên nghĩ đến những chuyện anh định thú nhận vào ngày một tháng năm.
Quý Trạm xoa đầu Nguyên Nhất Nhất: "Bảo bối Nguyên Nguyên, em có thể cho anh cơ hội lần sau không? Chỉ cần một lần thôi."
Nguyên Nhất Nhất: ???
Quý Trạm biết rằng yêu cầu của mình có thể gây ra những rắc rối hệ lụy không đáng có, vì vậy anh đưa một ngón tay lên và hứa một cách chân thành: 
"Chỉ một lần, sau khoảng thời gian này, anh hứa sẽ không có lần sau."
Nguyên Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào Quý Trạm trong ba giây, sau đó đặt tay lên ngực Quý Trạm, hung hăng đẩy anh ra.
Nguyên Nhất Nhất đứng dậy, đá vào bắp chân của Quý Trạm, giận dữ bước vào phòng, lúc đi còn nghiến răng nói: 
"Quý Trạm! Anh là đồ khốn! Tức chết đi được"
Quý Trạm:..._(:з"∠)_
Anh chỉ muốn để lại một con đường về cho mình thôi mà...

Đúng một giờ chiều, năm người khởi hành từ cửa chung cư nhà Quý Trạm.
Liêu Kinh lái xe, Khương Hạc ngồi ở ghế phụ, Chung Tịnh ngồi ở giữa, Nguyên Nhất Nhất và Quý Trạm lần lượt ngồi ở hai đầu ghế, rõ ràng là ba chỗ ngồi, nhưng đôi bạn trẻ này lại ngồi tách ra hai bên.
Bầu không khí trong xe khá kỳ lạ.
Nó được phản ánh cụ thể nhất ở ba người ở phía sau xe.
Liêu Kinh đưa mắt nhìn Khương Hạc: "Cãi nhau hả?"
Khương Hạc nhún vai, biểu hiện rằng cậu ta cũng không biết.
Liêu Kinh nhìn Chung Tịnh ở hàng thứ hai, bĩu môi.
Khương Hạc đã hiểu.
Khương Hạc lấy điện thoại di động ra để gửi tin nhắn cho Chung Tịnh: [Chung Tịnh, cô có biết chuyện gì đã xảy ra với A Trạm và em dâu không?]
Chung Tịnh cầm điện thoại trong tay,  cô ấy ngay lập tức trả lời khi nhận được tin nhắn đến: [Tôi không biết, ngày hôm qua khi tôi liên lạc với họ thì mọi thứ vẫn ổn.]
Khương Hạc: [Chúng tôi cũng vậy. Tối qua khi đưa A Trạm về nhà cũng không có chuyện gì.]
Chung Tịnh: [Vậy là sáng nay đã xảy ra chuyện gì đó với hai người họ phải không?]
Vẻ mặt Khương Hạc đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, Liêu Kinh ngay lập tức hiểu ý của cậu ta.
Hai người họ cùng một lúc nghĩ, không phải là… A Trạm trong lúc say đã trực tiếp thổ lộ rồi đấy chứ?
!!!!!
Thật đáng sợ.
TRong suốt khoảng thòi gian hai tiếng lái xe, Nguyên Nhất Nhất không hề nhìn Quý Trạm một cái, cô vẫn tức giận.
Cô tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát khung cảnh bên ngoài nhanh chóng tụt lại phía sau, mũi cô dâng lên cảm giác chua chát, cô cũng không thể giải thích được tại sao đột nhiên mình lại muốn khóc.
Chung Tịnh đã gửi hơn mười tin nhắn liên tiếp, nhưng Nguyên Nhất Nhất vẫn không đọc một tin nhắn, chứ đừng nói đến việc trả lời.
Chung Tịnh lo lắng, cô ấy không có cách nào trực tiếp hỏi hai người họ đã xảy ra chuyện gì, vì vậy cô ấy đành một lần nữa gửi tin nhắn cho Quý Trạm.
Nhưng thật đáng tiếc, cho dù nó được gửi đến Nguyên Nhất Nhất hay Quý Trạm, thì tin nhắn dường như đã bị rơi xuống biển, không có câu trả lời nào.
Chung Tịnh thở dài, gửi một tin nhắn cho Khương Hạc một biểu tượng cảm xúc đang thở dài: [Tôi đã cố gắng hết sức, hai người này hôm nay thật cứng đầu, họ đều không trả lời tin nhắn.]
Khương Hạc: [Chúng ta đừng hỏi nữa, hãy đợi đến nơi đi.]
Chung Tịnh: [Được thôi.]
Quý Trạm làm gì có tâm trạng trả lời tin nhắn, Nguyên Nhất Nhất nhìn ra ngoài cửa sổ, anh lập tức nhìn cô, hận không thể dán đôi mắt lên người cô.
Quý Trạm bực tức, anh vò đầu bứt tai, nghĩ cách dỗ Nguyên Nhất Nhất.
Lúc ba giờ kém mười, chiếc xe đã đậu trong bãi đậu xe dưới chân núi Diệu Duyên.
Liêu Kinh Và Khương Hạc ra khỏi xe cùng một lúc, Chung Tịnh cũng viện cớ đi mua sắm rồi rời đi, ba người thống nhất mười lăm phút sau quay lại, dù sao cũng phải leo lên trên.
Mọi người đều đã đi mất, chiếc xe trở lên im lặng.
Nguyên Nhất Nhất đứng dậy, bộ dáng chuẩn bị ra khỏi xe.
Quý Trạm lập tức nắm lấy tay bên kia kéo cô ngồi xuống.
Nguyên Nhất Nhất hất tay Quý Trạm đi, nhàn nhạt nhìn anh, nhưng không nói gì.
Quý Trạm lại kéo lấy tay Nguyên Nhất Nhất vuốt ve trong lòng bàn tay.
" Nguyên Nguyên, đừng tức giận nữa, được không? Anh phải làm gì để em bớt tức giận đây?"
"Hừ!" Nguyên Nhất Nhất quay đầu nhìn ra cửa sổ nhưng không rút tay lại.
Hai tiếng đi đường đủ để Nguyên Nhất Nhất bình tĩnh lại.
Buổi sáng cô thực sự rất tức giận đến mức muốn nổ tung.
Chính Quý Trạm là người nói trước "anh xin lỗi em", nhưng anh lại từ chối nói lý do, bởi vì cô là một tác giả viết văn online nên não của cô suy nghĩ về mọi thứ rất sâu xa, không thể kiểm soát được.
Hơn nữa, cô đã nói rằng cô tin Quý Trạm sẽ không làm gì có lỗi với cô, cô chỉ muốn anh hứa nói rằng sẽ không có lần sau. Nhưng Quý Trạm thì sao? Còn thực sự xin một giấu diếm nốt một lần! Thật là cậu nhẫn chịu, nhưng thím không chịu mà!
Sự tức giận của Nguyên Nhất Nhất sắp bùng nổ, nhưng vào thời điểm quan trọng, cô đã cố kìm nén nó.
Một lý do khác khiến cô không trực tiếp nổi giận với Quý Trạm là vì cô cũng đang suy ngẫm về những sai lầm của mình.
Cô tự hỏi liệu mình có quản quá nhiều không.
Lúc này, Quý Trạm nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay cào vào lòng bàn tay của Nguyên Nhất Nhất hai lần, nhẹ nhàng nói: "Nguyên Nhất Nhất, đừng tức giận nữa, được chứ?"
Nguyên Nhất Nhất thở dài: "Chúng ta hãy xuống xe trước đi, không cả hai chúng ta đều thành một trò cười đó."
"Không có." Quý Trạm nói một cách chắc chắn: "Anh đảm bảo, Khương Hạc và Liêu Kinh sẽ không bao giờ chê cười."
"Em là lo lắng về Tịnh Tịnh..." Nguyên Nhất Nhất nói với giọng chán nản: "Tịnh Tịnh và em là chị em plastic. Nếu không chú ý, tình chị em sẽ bị phá vỡ."
Quý Trạm cong môi, trong lòng cũng thả lỏng một chút.
Nguyên Nhất Nhất đã chịu trêu chọc Chung Tịnh, điều đó có nghĩa là cô bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều và sẽ không quá tức giận nữa.
Quý Trạm siết chặt tay Nguyên Nhất Nhất, sợ rằng cô sẽ bỏ chạy, đổi sang tư thế mười ngón tay nắm chặt lấy nhau: "Đi, chúng ta xuống xe."
Thấy Quý Trạm dường như đã trở lại bộ dáng ban đầu, Nguyên Nhất Nhất lặng lẽ cong môi.
Có vẻ như… Chuyện xảy ra vào sáng sớm nay đã không để lại ảnh hưởng lớn.
Hai người rời khỏi xe, dùng điện thoại di động để gọi cho bạn bè.
Khi Chung Tịnh trở lại, cô ấy đưa cho Nguyên Nhất Nhất một chiếc xúc xích nướng, chiếc xúc xích được nướng trên lửa và rưới lên một lớp nước sốt. 
Nguyên Nhất Nhất vui vẻ cầm lấy nó: "Cảm ơn Tịnh Tịnh."
Chung Tịnh tự mình cắn một miếng: "Cậu có thể leo lên núi không?"
Nguyên Nhất Nhất gật đầu: "Được chứ."
Liêu Kinh nhìn trái nhìn phải, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cô mua cho Nhất Nhất thôi sao?"
Chung Tịnh chớp mắt.
"Đúng."
"Thật quá đáng!" Liêu Kinh lại bắt đầu dở trò mánh khóe, bày ra vẻ mặt cực kỳ đau khổ nói: "Tại sao chỉ mua cho mỗi Nhất Nhất thôi chứ? Ba người chúng ta không xứng được ăn nó sao?"
Chung Tịnh thành thật gật đầu.
"Đúng Vậy, Quý Trạm là người đã khiến bạn tôi tức giận nên không xứng đáng có được nó. Còn các anh là bạn của Quý Trạm, nên hai người cũng không thể có nó."
Nguyên Nhất Nhất nhịn không được cười rộ lên, cô đưa xúc xích cho Liêu Kinh: 
"Anh có thể ăn nó."
Liêu Kinh vừa muốn nói gì đó, thì lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và cứng rắn của Quý Trạm xuyên qua anh ta.
Liêu Kinh mặt không biểu cảm: "Không, tôi không cần."
"Tại sao?"
Liêu Kinh nhìn qua Quý Trạm, như đang nhìn một người đàn ông phụ bạc, lời nói thâm sâu: "Bạn của người đàn ông xấu xa Quý Trạm – nam nhân thối Liêu Kinh không xứng đáng được ăn xúc xích nướng."

 


Nhấn để mở bình luận

Sao em lại xinh như thế