Sao em lại xinh như thế


“Nhất Nhất, Nhất Nhất!”
Nguyên Nhất Nhất vừa ra khỏi cửa, Chung Tịnh đã nhìn thấy cô, nhảy lên tại chỗ vẫy tay với cô.
Nguyên Nhất Nhất nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu nhìn qua đó, quả thật không dám tin vào mắt mình.
Chung Tịnh hôm nay thật sự rất khác!
Bình thường phần lớn thời gian Chung Tịnh đều mặc áo sơ mi và quần jeans bó, chưa từng mặc váy, trang điểm lại càng lười, trừ khi cần thiết nếu không thì chỉ thoa kem chống nắng rồi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hôm nay...
Ngón tay Nguyên Nhất Nhất khẽ vuốt cằm mình, khóe miệng hơi cong lên, đi vòng quanh Chung Tịnh.
“Chậc chậc chậc.”
Chung Tịnh mất tự nhiên vén tóc ra sau tai: “Cậu làm gì vậy hả~”
“Hả?” Nguyên Nhất Nhất kinh ngạc: “Cậu vậy mà lại, dùng giọng nũng nịu này, nói “Hả” với tớ? Trời ơi? Cậu còn là Chung Tịnh tớ biết không vậy?”
“Nguyên Nhất Nhất!” Chung Tịnh lập tức hiện nguyên hình.
Nguyên Nhất Nhất vỗ lên ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết tớ rồi, đây mới là Chung Tịnh tớ biết chứ.”
“Cậu phiền thật đó~”
Nguyên Nhất Nhất kéo cánh tay của Chung Tịnh, hai người đi vào trung tâm thương mại ở phía đối diện.
Nguyên Nhất Nhất sờ sờ cánh tay của Chung Tịnh, trêu ghẹo: “Lần đầu tớ thấy dáng vẻ cậu mặc mỗi áo croptop đấy.”
Nói xong, tay của Nguyên Nhất Nhất lại nhéo vào eo Chung Tịnh một cái: “Ai nha, eo này! Ngưỡng mộ Khương Hạc quá đi!”
“Này này này!” Chung Tịnh đỏ mặt, muốn bịt miệng Nguyên Nhất Nhất lại: “Cậu nói bậy cái gì đấy! Tớ và Khương Hạc chẳng có gì cả, cậu đừng nói mò!”
“Không có gì cả?” Nguyên Nhất Nhất bật cười lớn: “Người chị em à, hôm nay cậu trang điểm khá tinh tế đấy, hơn nữa còn mặc áo rất tôn dáng, tớ biết lúc buổi sáng cậu lên công ty không hề trang điểm, cậu cũng không thể nào mặc thành như vậy đi làm được, cho nên...”
“Cho nên cái đầu cậu!” Chung Tịnh bày ra dáng vẻ ‘Dù đã bị cậu đoán trúng rồi nhưng tớ vẫn phải cố gắng cãi bướng một chút.’: 
“Đây còn không phải là vì để chúng mừng cậu đã ký hợp đồng thành công sao? Lỡ chúng ta ăn cơm xong rồi chụp ảnh gì đó, tớ là bạn thân của cậu, không làm gì được thì tớ sẽ rất mất mặt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ ồ ồ.” Nguyên Nhất Nhất cười híp mắt: “Cậu cảm thấy tớ tin không?”
“Hừ~” Chung Tịnh nghiêng đầu: “Thích không tin không.”
“Được rồi được rồi.” Nguyên Nhất Nhất cười thỏa hiệp: “Cậu là vì tớ, vì tớ được chưa? Đúng là chị em tốt.”
“Đương nhiên rồi!”
Nguyên Nhất Nhất cười đểu, không khỏi suy nghĩ, đến cả cô người làm bạn nhiều năm với Chung Tịnh, hôm nay cũng phải kinh ngạc tới vậy, lát nữa Khương Hạc nhìn thấy cô ấy, thì chẳng phải sẽ rơi cả con ngươi ra luôn sao?
Cô thật sự rất mong đợi đấy~
Hi hi.

Thực ra hai người đều không có thứ gì rất muốn mua nên đi dạo ở cửa hàng đồ nam trước.
Chung Tịnh buồn cười: “Hôm nay là ngày vui của cậu, tại sao chúng ta lại đi dạo ở khu đồ nam?”
“Tớ muốn tặng quà cho A Trạm đó mà.” Nguyên Nhất Nhất tùy ý nhìn, muốn chọn một thứ mình nhìn đã vừa ý.
Chung Tịnh bất lực: “Nên là A Trạm tặng quà cho cậu mới đúng.”
“Không không không.” Nguyên Nhất Nhất cười: “A Trạm ấy à, mặc dù đã giấu tớ chuyện của Trạm Nhi suốt ba năm nhưng khi A Trạm và Trạm Nhi trở thành một người thì sau khi tức giận, bình tĩnh lại, tớ lại cảm thấy anh ấy cũng không dễ dàng gì.”
“Anh ấy chăm sóc tớ suốt ba năm cả về công việc lẫn cuộc sống, hơn nữa trong tương lai, có lẽ anh ấy cũng sẽ chăm sóc tớ cả đời.” Nguyên Nhất Nhất cong môi cười: “Tớ cảm thấy vận may cả đời này chắc dùng để gặp được Quý Trạm rồi.”
“Sao có thể chứ.” Chung Tịnh cười: “Sau này cậu sẽ càng ngày càng tốt, cậu xem không phải bây giờ của cậu rất ổn sao? Đừng nản lòng nha~”
Nguyên Nhất Nhất mỉm cười: “Tớ không nản lòng đâu~”
“Đúng!” Chung Tịnh ôm lấy bả vai của Nguyên Nhất Nhất: “Đây mới là chị em của Chung Tịnh tớ!”
“Oa!” Nguyên Nhất Nhất kêu lên.
Chung Tịnh còn tưởng cô định đáp lại tình chị em của cô ấy.
Không ngờ một giây sau, Nguyên Nhất Nhất lại đẩy tay cô ấy ra, đi thẳng vào trong cửa tiệm vừa đi qua.
Chung Tịnh: “...”
Con mẹ nó tình chị em plastics tràn ngập nguy cơ này... _(:з" ∠)_
Vừa rồi lúc hai người tán gẫu, ánh mắt Nguyên Nhất Nhất quét qua, nhìn thấy trong cửa kính của cửa tiệm bên cạnh có một đôi khuy măng sét.
Nguyên Nhất Nhất vừa thấy đã thích, vào bảo nhân viên cửa hàng đi tới, nhìn thật kỹ.
Đôi khuy măng sét này có kiểu dáng của một cặp hồ ly, hai con hồ ly nhỏ khác nhau, một con có nơ bướm nhỏ trên tai, Nguyên Nhất Nhất cảm thấy đây có lẽ là một đôi tình nhân nhỏ.
Càng thú vị hơn chính là biểu cảm của hai con hồ ly nhỏ này cũng khác nhau.
Một con là hồ ly cái khoanh tay trước ngực bĩu môi kiêu ngạo, một con là hồ ly đực tay cầm bông hoa nhỏ lấy lòng dỗ dành.
Nguyên Nhất Nhất nhìn khuy măng sét, không khỏi cảm khái: “Cái này đẹp quá đi! Khuy măng sét nhỏ nhắn lại có thể làm tinh xảo như vậy! Tịnh Tịnh, cậu mau xem này!”
Nguyên Nhất Nhất nghiêng đầu gọi Chung Tịnh.
Lúc này Chung Tịnh mới hừ rồi đi tới.
Nguyên Nhất Nhất như thể thấy bảo vật: “Tịnh Tịnh, cậu mau xem này, có giống tớ và A Trạm không?”
Chung Tịnh cẩn thận quan sát: “Đôi khuy măng sét này đúng là rất đẹp, rất đặc biệt.”
“Đúng không, vậy tớ mua đôi này!”
Nguyên Nhất Nhất gọi nhân viên cửa hàng tới: “Làm phiền gói đôi này lại, cảm ơn.”
“Vâng.”
Nhân viên cửa hàng nhận lấy khuy cài áo trong tay Nguyên Nhất Nhất, vừa chuẩn bị túi đựng, thì một giọng nữ chói tai vang lên.
“Khuy măng sét này tôi cũng muốn một đôi.”
Nguyên Nhất Nhất hơi nhíu mày.
Giọng nói truyền tới từ bên trái cô.
Nguyên Nhất Nhất và Chung Tịnh đồng thời nhìn qua.
Là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc cắt ngắn, đôi môi đỏ chói khiến người khác rất chú ý.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười với người phụ nữ: “Xin lỗi phu nhân, chỉ còn một đôi khuy này, ngài có thể xem những mẫu khác.”
“Vậy lấy đôi này cho tôi.” Người phụ nữ rất bực bội, khoát tay với nhân viên cửa hàng: “Tôi trả giá gấp đôi.”
Nhân viên cửa hàng vẫn mỉm cười, duy trì thái độ tốt.
“Rất xin lỗi phu nhân, vị tiểu thư này đã lấy trước rồi, hơn nữa cô ấy cũng đã quyết định mua.”
“Quyết định mua rồi?” Người phụ nữ liếc nhìn Nguyên Nhất Nhất: “Quyết định mua vậy chính là chưa trả tiền, tôi trả gấp đôi, cô đương nhiên phải bán cho tôi.”
“Rất xin lỗi phu nhân, giá quy định của cửa hàng đã ghi rõ, không được thu thêm tiền của khách hàng.”
Người phụ nữ tức giận, một tay chống vào eo, một tay chỉ vào nhân viên cửa hàng: “Cô mở cửa hàng buôn bán không phải vì tiền sao? Làm sao? Là chê tiền ít à? Tôi chi thêm tiền mua thì sao?”
Nhân viên cửa hàng cười tươi hơn.
“Xin lỗi vị phu nhân này, cửa hàng không muốn tiền của bà.”
“Cô!” Người phụ nữ bị lời nói của nhân viên cửa hàng làm cho cứng họng: “Hôm nay tôi cứ muốn mua đôi khuy này đấy, chủ cửa hàng đâu? Gọi bà chủ của cô ra đây!”
Nhân viên cửa hàng cười xin lỗi với Nguyên Nhất Nhất: “Xin lỗi tiểu thư, cô vui lòng đợi thêm vài phút được không ạ?”
Nguyên Nhất Nhất gật đầu: “Tôi không sao.”
“Nhất Nhất!”
Nguyên Nhất Nhất kéo cánh tay của Chung Tịnh, khẽ gật đầu.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười.
Dáng vẻ của người phụ nữ đó vẫn rất hung dữ, khăng khăng muốn gọi chủ cửa hàng ra.
Nhân viên cửa hàng mỉm cười: “Chính là tôi~”
“Cô?” Người phụ nữ không tin.
Nhân viên cửa hàng chỉ vào khuy măng sét nói: “Mỗi một kiểu dáng trong cửa hàng chúng tôi đều là độc nhất vô nhị, nó chỉ bán cho người thuộc về nó.”
“Ai trả tiền thì thuộc về người đó.” Người phụ nữ khoanh tay lại, cằm hơi nâng lên, bày ra vẻ mặt tôi rất có tiền.
Bà chủ cười một cái: “Đôi khuy măng sét này có tên là Tát Kiều(Nũng nịu), nó rất hợp với vị tiểu thư đây.”
“Lúc vị tiểu thư đây nhìn thấy khuy măng sét này, trong mắt có tia sáng, cô ấy thật lòng yêu thích, chứ không phải bởi vì giá của nó đắt lấy đi tăng rất có thể diện mới mua.”
Nguyên Nhất Nhất đồng ý gật đầu.
Chung Tịnh khẽ đẩy Nguyên Nhất Nhất một cái, nhỏ giọng nói: “Bà chủ này đúng là quan sát kỹ thật.”
“Đúng vậy.” Nguyên Nhất Nhất cười: “Giá cả gấp đôi cũng không lay động, bà chủ đúng là rất lợi hại.”
Bà chủ nói: “Phu nhân có thể xem những thứ khác, có lẽ sẽ tìm được thứ phù hợp với mình.”
“Tôi không mua nữa!”
Bà chủ nói: “Hoan nghênh lần sau lại tới.”
“Phụt!” Nguyên Nhất Nhất không khỏi bật cười.
“Đắc ý cái gì?” Lửa giận trong lòng người phụ nữ không có chỗ để phát tiết, chuyển sang người Nguyên Nhất Nhất: “Tôi thấy cô cũng không phải là người có thể mua được đồ đắt tiền, nếu cô thức thời thì đưa đôi khuy cho tôi.”
Nguyên Nhất Nhất chớp mắt: “Tôi trông rất nghèo khó sao?”
Người phụ nữ bĩu môi: “Mặt nhìn đã biết nghèo kiết xác.”
Oa.
Hôm nay Nguyên Nhất Nhất coi như đã hiểu, cái gì gọi là “Mở to mắt nói bừa”, chắc ở trong mắt người trước mặt, cô chính mà người đẹp nhất thế giới nhỉ?
“Khụ...” Nguyên Nhất Nhất ho khan: “Chị gái này...”
“Chị gái? Cô gọi ai là chị gái hả?” Người phụ nữ bùng nổ.
Nguyên Nhất Nhất hoài nghi: “Vậy dì?”
“Dì?” Người phụ nữ kêu lên: “Cô mù à?”
Chung Tịnh bất lực: “Nhất Nhất, bây giờ đâu có ai gọi là chị gái và dì nữa chứ?”
“Hả?” Nguyên Nhất Nhất hoang mang: “Vậy tớ nên gọi là gì?”
Chung Tịnh cong môi: “Gọi là...Bà già đó~”
“Phụt!” Lần này đến lượt chủ cửa hàng bật cười.
Người phụ nữ tức giận tới mức máu dồn lên não, nhất thời cứng họng một nghĩ ra lời công kích lại.
“Chị Thôi, chị sao vậy?”
Ngoài cửa, một cô gái mặc váy dài đi vào: “Ai chọc giận chị vậy?”
Người phụ nữ chỉ vào Nguyên Nhất Nhất, hung dữ nói: “Cô ta!”
Nguyên Nhất Nhất khoát tay với đối phương, cười nửa miệng: “Ôi, chào!”
Lạc Kỳ biến sắc, cười miễn cưỡng: “Là cậu à, Nhất Nhất.”
Người phụ nữ được Lạc Kỳ gọi là chị Thôi nghi hoặc: “Hai người quen nhau?”
Lạc Kỳ nhớ lại những chuyện với Nguyên Nhất Nhất ở chùa Diệu Duyên lần trước, chỉ mơ hồ nói: “Học cùng trường.”
Lạc Kỳ tưởng nói như vậy, chị Thôi sẽ buông tha chuyện này.
Nhưng không ngờ, chị Thôi lại nói: “Quen biết thì tốt quá, em bảo bạn của em đưa khuy măng sét cho chị, chị có thể cho cô ta gấp đôi tiền.”
Vẻ mặt Lạc Kỳ do dự.
Sao lại mâu thuẫn với Nguyên Nhất Nhất chứ...
Nghe tới đây, Nguyên Nhất Nhất cũng không vui, lạnh lùng từ chối: “Cho tôi gấp mười tôi cũng không bán.”
“Cô!”
Nguyên Nhất Nhất rút thẻ của Quý Trạm từ trong túi ra: “Bộp” một tiếng đập lên quầy thanh toán: “Quẹt thẻ.”
Ánh mắt chủ cửa hàng rơi lên tấm thẻ của cô, cười rồi nhận lấy: “Xin hỏi tiểu thư họ gì?”
“Tôi họ Nguyên.” Nguyên Nhất Nhất tưởng muốn ghi vào sổ, lại bổ sung thêm: “Nguyên Nhất Nhất.”
“Tên hay.” Bà chủ không quẹt thẻ, mà đẩy thẻ tới trước mặt Nguyên Nhất Nhất: “Nguyên tiểu thư, thẻ trong tay cô, không quẹt được ở cửa hàng của chúng tôi.”
Nguyên Nhất Nhất nhíu mày.
Chị Thôi cười châm chọc: “Giả vờ hết nổi rồi đúng không.”
Chưa đợi Nguyên Nhất Nhất nói gì, bà chủ lại nói: “Thẻ của Nguyên tiểu thư thuộc sự sở hữu của tập đoàn Quý thị, còn là thẻ giới hạn của tập đoàn Quý thị, tất cả đồ trong trung tâm thương mại dưới trướng tập đoàn Quý thị, đều không cần trả tiền.”
“Không cần trả tiền?” Nguyên Nhất Nhất kinh ngạc: “Tại sao?”
Bà chủ khẽ mỉm cười: “Cô là khách hàng cấp VIP của tập đoàn Quý thị, tất cả chi phí của cô, sẽ do tập đoàn Quý thị thanh toán.”
Nói xong, bà chủ rút ra một cặp văn kiện từ trong ngăn kéo, mở ra.
Nguyên Nhất Nhất chỉ có thể nhìn thấy có chữ viết mạ vàng trên tờ giấy.
Bà chủ lấy bút ra, viết vài thứ lên phía trên, sau đó lộn lại: “Nguyên tiểu thư, mời cô ký tên.”
Nguyên Nhất Nhất định thần nhìn lại.
Trên cùng là bốn chữ “Tập đoàn Quý thị” lớn màu vàng.
Sau đó bên dưới...
“Đơn xác nhận chi phí của khách hàng cấp VIP.”
Nhìn thông tin liên quan của khuy măng sét được bà chủ ghi ở phía trên, Nguyên Nhất Nhất đột nhiên cảm thấy, ngón tay cầm bút run lên.
Cô...
Hình như vô tình, phát hiện ra gì đó rồi?
Lời của tác giả:
A Trạm: Nói ra mọi người có thể không tin, thân phận đại công tử của Quý thị, tôi thật sự quên không nói!
Nhất Nhất: Anh đoán em có tin không?
Đường Đường: Ha ha

 


Nhấn để mở bình luận

Sao em lại xinh như thế