Sát Thủ Trùng Sinh


Tất nhiên, việc tha mạng cho đám quái xế này không bao giờ được chấp thuận từ Lã Tần Đường. Sau khi tra hỏi thông tin từ bọn chúng, anh ta đã ra lệnh giệt trừ không sót kẻ nào nhằm mục đích dằn mặt đối thủ.

Nguồn thông tin mà Lã Tần Đường đã moi ra được, đám quái xế này được thuê bởi một nhóm nhỏ mới tạo dựng, chúng đến từ một ngôi làng A thuộc Nam Thành, dò hỏi sâu kĩ lưỡng nhưng vẫn không biết được thông tin cá nhân của đám giang hồ này.

“Thành Nam, anh điều tra cho tôi về ngôi làng đó, tìm bằng được bọn chúng là ai.”

“Tôi đã cử người đi rồi, nhưng tôi nghĩ thế này.”

“Sao?”

“Bọn motor này được thuê từ Nhật Bản về, bọn chúng rất sợ chết nhưng cuối cùng nhất quyết không nói tên kẻ thuê chúng là ai, có vẻ chúng thực sự không biết thật, rất có thể tên trùm đã cố tình đưa đám motor này ra làm mồi nhử để nắm bắt tình hình của ta.”

“Ý anh là hắn ta dùng đám này để ta làm lộ hàng phòng thủ rồi tìm phương án đề phòng.”

“Đúng vậy, hiện giờ ta vẫn chưa biết được thông tin nên chỉ có thể chờ kết quả vào ngày mai, một khi chúng để lộ, ta sẽ thâu tóm ngay.”

Sáng ngày hôm sau, người của Đầu Lâu Đỏ đã khai báo thông tin đã tìm được, tổ chức ở ngôi làng đó thực chất là một nhóm người đã từng là tay chân của Hắc Thủ năm xưa còn sống sót.

Theo chỉ thị của Lã Tần Đường, tất cả thành viên của Đầu Lâu Đỏ dồn quân tiến vào ngôi làng, nơi này ngay lập tức biến thành một chiến trường máu, khắp nơi thảm sát lẫn nhau, Lã Tần Đường càng điên cuồng hơn khi nhìn thấy đám người này, chỉ cần nhìn thấy đám tay chân từng làm việc dưới trướng Hắc Thủ là cơn điên lại nổi lên, Vương Thành Nam đành lại cản Lã Tần Đường lại nếu không cơn tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

“Đi ra ngoài kia đi, còn lại trong này để tôi lo nốt.”

Phía trong nơi ẩn náu của bọn chúng còn có một phòng nhỏ đối diện, Vương Thành Nam tiến vào định thăm dò tình hình thì bắt gặp một thằng nhóc chừng 15-16 tuổi đang áp chế một cô gái, Thành Nam nhìn đã nhận ra ngay đây là co bé hôm trước đã cầm dao đe dọa anh.

Sao cô ta lại ở đây?

“Mày đứng im đấy, tiến đến tao chặt cổ con này.”

Giọng nói chàng thanh niên phát ra khiến Thành Nam một lần nữa ngỡ ngàng, giọng nói quen thuộc này đích thị là…

“Dũng, là em sao?”

Đối phương cũng nhận ra giọng nói này, để lộ khuôn mặt mình khỏi bóng tối. “Anh Nam?”

“Em làm gì ở đây? Anh cứ ngõ em đã chết rồi.”

“Anh Nam? Là anh đúng không?”

Cô gái trong tầm tay của Dũng trong lúc hắn phòng hờ đã đẩy tay hắn ra rồi chạy nấp sau lưng Vương Thành Nam run rẩy.

“Dũng, mọi thứ ổn rồi, anh sẽ lo liệu tất cả, hạ vũ khí xuống.”

“Không được, người của anh đang thảm sát bên ngoài, em cũng là một phần ở đây, nếu bỏ xuống chúng sẽ giết em.”

“Sẽ không ai động một ngón tay nào vào em hết, vì em là em trai anh, anh sẽ ra lệnh, giờ nghe anh bỏ vũ khí xuống.”

Trong lúc hai bên đang cố gắng tạo khoảnh cách, thì bên ngoài một tên lính Đầu Lâu Đỏ định xông vào, thấy đại ca đang có vẻ bị yếu thế, hắn vội xông vào giải vây, cầm dao phay trên lao vào tấn công Dũng. Vương Thành Nam nhanh trí cản hắn lại và ném con dao phay đi.

Bị bất ngờ nên Dũng không kịp phản ứng, cứ ngồi bất động dưới đất, Vương Thành Nam nhân cơ hội buông vũ khí trên tay em trai mình xuống, đỡ cậu ta đứng dậy.

“Đi nào, anh sẽ đưa em về an toàn.”

Vương Thành Nam dìu em trai ra ngoài, bên ngoài cuộc thảm sát đã xong, máu và xác người vương vãi đầy đường đủ để biến nơi này thành địa ngục trần gian.

Lã Tần Đường thấy Thành Nam đang lôi một tên nhóc đi cùng, liền đi tới ngó nghiêng tên đó một lượt rồi hỏi:

“Người của Hắc Thủ, không nên rủ lòng thương.”

“Đây là em trai tôi, nó bị bắt phải vô đây.”

“Em trai?” – Anh ta trừng mắt lên nhìn.

Ánh mắt khác thường của anh do phải suy nghĩ nhiều đã tạo thành nếp nhăn trông vô cùng máu mặt, làm kinh hãi tới Dũng, cậu ta không dám nhìn thẳng mặt.

“Dẫn về, tôi có vài chuyện muốn hỏi em trai anh. Còn con bé trong kia thì sao?” - Lã Tần Đường tình cờ nhìn thấy bóng dáng cô gái đứng trong căn phòng.

“Con bé đó để tôi xử lí, cho người dẫn cô ta về.” – Vương Thành Nam trả lời.

Nghe theo lệnh của Thành Nam, ba tên lính xông vào trong lôi cô gái đó ra ngoài, cô gái dùng dằng vì sợ rằng mình bị mang về để tra tấn, một tên lính đành phải đập mạnh vào gáy khiến cô bất tỉnh.

Hiện trường ngay sau đó đã được dọn dẹp gọn gàng, người dân xung quanh đây theo chỉ dẫn của Đầu Lâu Đỏ là không được kể chuyện gì đã xảy ra hôm nay, tránh sự có mặt của cảnh sát. Người dân cũng đồng lòng, vì họ hiểu rằng việc Lã Tần Đường làm là tiêu diệt kẻ xấu chứ không phải giết người vô đạo đức.

Về đến biệt thự, vệ sĩ ở bên ngoài mở cửa cho Lã Tần Đường và Vương Thành Nam bước xuống, tiếp theo đó là em trai của anh. Chiếc xe phía sau mở cửa, vệ sĩ trong xe nâng cô gái trên tay vẫn còn đang bất tỉnh.

Khi tất cả đã trong phòng khách, Lã Tần Đường liền mở lời trước:

“Anh vào thăm dò hỏi con bé kia, còn em trai anh để tôi lo liệu.”

Vì nghi ngờ Lã Tần Đường sẽ động thủ tới em trai nên Vương Thành Nam nhắc nhở:

“Cậu đừng làm gì thằng bé, tôi biết nó bị bắt ép chứ không phải là người của Hắc thủ.”

“Tôi biết cả hai đã phải xa cách nhau, số phận đã để hai người gặp lại, tôi sẽ chỉ dò hỏi thông tin thôi, anh cứ tin tôi.”

Vương Thành Nam tạm tin lời anh ta, rời khỏi phòng khách để sang phòng kế bên, nơi mà cô gái kia đang được chăm sóc.

Vừa mới rời đi khuất bóng, Lã Tần Đường mời em trai anh ta ngồi xuống ghế sofa, cử chỉ niềm nở tạo thiện cảm khiến Dũng không còn cảm thấy đối phương trước mặt sát khí đáng sợ.

Lã Tần Đường gọi người hầu ra rót trà, cầm tách trà nóng hổi trên tay ngắm nghía.

“Trà nóng thì mọi người mới thưởng thức, nếu để trà nguội thì một là đổ đi, hai là cho những kẻ dù một gói trà cũng chẳng mua nổi.”

“Ý anh là sao?” – Dũng nhìn tách trà của mình rồi nhìn anh.

“Mày biết lí do tao chấp nhận cho mày bước chân vào đây, không phải vì nể mày là em trai của Nam, mà vì mày còn giá trị. Tao sẽ không vòng vo nữa, nói thật đi, mày có phải là người của băng Đầu Lâu Đỏ trước đây?”

“Anh vẫn còn nghi ngờ tôi ư? Anh thực sự nghĩ một thằng mới 16 tuổi hữu dụng trong việc giết người à?”

“Không phải ai cũng là tờ giấy trắng đâu, dù mày có tỏ ra trong sạch đến đâu, ở đầm lầy vũng bùn thì bẩn thôi. Tao nhắc cho mày biết: tao đ*o tin bất kì thằng nào ngoài tao, kể cả có là anh trai mày thì tao cũng xử đẹp nếu hắn dám phản bội.”

Dũng không dám nói gì thêm, đối phương nói một cách ẩn ý nhưng sâu từng câu nói chính là sự khinh miệt, thậm chí câu cuối cùng giọng hắn đanh thép có phần man rợ. Lã Tần Đường đã xưng hô như vậy tức là đã không coi Dũng là khách.

“Có thể mày không biết: tao đã từng theo gót Hắc thủ, nên mọi thể loại trong cái bang của hắn tao biết hết. Vậy nên đừng cố tỏ ra không biết gì, biết gì nói đấy, đừng cố qua mắt tao."



Cô gái kia cũng đã tỉnh dậy từ lâu, cô bé vẫn còn đau ở gáy cho lực đánh của tên vệ sĩ kia quá lớn.

Vương Thành Nam một tay chăm sóc cô, lấy đá chườm vết thương, khi cô tỉnh lại thấy gương mặt chàng thanh niên đang chăm chú nhìn mình, chợt lại giật mình nhổm người dậy lui sang bên.

“Anh sao lại mang tôi về đây?”

“Tôi mang về là có lí do, cứ bình tĩnh nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

“Chính anh đã ra lệnh cho họ kéo tôi về đây, anh nhất định đang có âm mưu gì?”

“Đây là lời của người được tôi cứu sao? Thấy hơi tổn thương đó.”

Hỏi một lúc sau, cô gái mới nói tên mình là Kiều Anh, cô không biết ba mẹ ruột của mình là ai, sống vất vưởng khắp nơi. Trước đây có gia đình từng cưu mang cô nhưng nào ngờ hạ sách khắt khe của Hắc thủ khiến họ lâm vào bước đường cùng đến mức giải thoát bản thân bằng cách tự vẫn.

“Được rồi Kiều Anh, nói cho tôi nghe vì sao cô lại bị bắt ở đấy?”

“Lúc bỏ trốn khỏi nhà anh, tôi bị ba tên đàn ông bắt cóc, chúng lôi tôi vào căn phòng chứa đầy con tin khác nhau, họ lần lượt bị đem đi bán.”

“Cô có biết kẻ nào cầm đầu nơi đó không?”

“Tôi không biết, nhưng tôi thấy trong đám người đó có một lão già, ông ta có bộ râu trắng.”

Râu trắng? Thằng quái nào vậy?

Vương Thành Nam chưa từng biết đến trong các bang phái không có kẻ nào là lão già cả, thường thì chúng sẽ chọn người trung niên lên đứng đầu.

Anh vẫn gặng hỏi tiếp.

“Cô có biết chúng nói gì với nhau không? Chẳng hạn như kế hoạch gì đó.”

“Tôi không biết, chúng trói tôi vào góc rồi rời đi, tôi không thể biết bên ngoài có động tĩnh gì.”

Nghe xong Vương Thành Nam liền ý định không hỏi gì thêm nhưng Lã Tần Đường đã đứng ngoài cửa từ bao giờ, anh rút khẩu súng từ trong túi chĩa thẳng vào Kiều Anh.

“Con khốn này, mày đừng có giả bộ, đ*o sủa được câu nào tao bắn nát sọ mày.”

Nhìn nòng súng đang hướng thẳng mình, Kiều Anh cô kinh hãi vội nấp sau lưng Vương Thành Nam.

Anh ta liền giải vây.

“Hạ súng xuống, cậu đã uống thuốc chưa?”

“Anh tránh ra chỗ khác, không cứng rắn với cái loại này không thể được.”

Lã Tần Đường túm lấy áo Thành Nam ném sang bên, sau đó lôi cổ Kiều Anh dí thẳng trán vào nòng súng.

“Mày nói ngay, còn nói rằng không biết gì đừng trách đạn găm vào não.”

Cô sợ hãi tột độ khóc nấc lên, miệng van nài anh ta tha mạng và cầu cứu. Lã Tần Đường loạn trí như một kẻ tâm thần, sự bạo lực trong người anh không thể kiểm soát nổi.

Vương Thành Nam hai cánh tay ôm chặt Lã Tần Đường đè mạnh xuống đất áp chế, miệng ra lệnh cho anh ta dừng lại.

Căn bệnh mà Lã Tần Đường mắc phải thực sự rất nặng, khiến anh không còn biết trời biết đất, để cho cơn thèm khát bạo lực làm chủ.


Nhấn để mở bình luận

Sát Thủ Trùng Sinh