Sau khi điềm văn kết thúc


Hứa Duy nhìn Vu Thế Châu nháy nháy mắt , mím môi cười, vẻ mặt xem kịch vui . Vu Thế Châu liếc mắt nhìn cô nhướng mày nhúng vào ánh sáng lục bảo, rực rỡ chói mắt.
    Hai người ăn ý mười phần , không biết đang bí hiểm gì , mẹ Vu nhìn cái này một chút  nhìn cái kia một chút, chờ hai người chủ động trả lời . Vu Thế Châu nhàn nhạt nói: "Không có gì? Mẹ nghe một chút thì sẽ biết ."
    Vì vậy anh mở wechat lại kéo Tô Tĩnh ra ngoài , Hứa Duy bị động tác này của anh làm cho hoảng sợ trợn mắt hốc mồm , chờ đến khi mẹ Vu đưa di động trả lại anh, đúng là không có cái gì để nói.
    "Thật tốt , cũng không biết chuyện gì nói con chọc cậu ta. Nhất định phải kêu đi  ăn cơm , chúng con lại không có nhiều thời gian." Hứa Duy nhạt nhẽo giải thích mấy câu .
    Vu Thế Châu nói tiếp: "Quả thật con thấy Tô Tĩnh luôn nhắm vào Duy Duy, thật ra thì cũng chưa  thấy được mấy lần. Lúc trước nhìn thật đáng tin , nhưng sau khi kết hôn thì không hiểu sao lại vậy."

    Lúc trước chỉ coi anh là cái trầm mặc hướng nội, không ngờ miệng lưỡi lại độc địa vậy, nhất là đối tượng là Tô Tĩnh . Mặc dù biết mình không nên lòng tiểu nhân nhưng Hứa Duy càng nghĩ càng thoải mái .
    Núp ở phía sau mẹ Vu nháy mắt về phía anh, mẹ Vu nghe anh nói như vậy cũng không khỏi cau mày . Tô Tĩnh cùng với mẹ chồng giàu có kia sống với nhau không tốt, cùng Vạn Lệ Tước thường xuyên cãi nhau thì bà biết.
    Mẹ Tô Tĩnh thường xuyên tìm bà tố khổ , hai đứa bé khiến người ta không bớt lo , hôm qua nghe nói Vạn Lệ Tước đi công tác cũng không nói cho Tô Tĩnh biết một tiếng , Tô Tĩnh về nhà mẹ , mẹ Tô Tĩnh cũng đến than phiền.
    Đứa bé kia vốn lơ mơ nhìn như vậy , tại sao còn quấy nhiễu  giữa Duy Duy với Thế Châu? Mẹ Vu miễn cưỡng cười một tiếng , "Nếu như vậy nói thẳng với Tô Tĩnh, về sau không lui tới nữa."
    Cơm nước xong trên đường về nhà , một bên cô thắt dây an toàn, một bên hỏi anh, "Anh thật đúng là để cho người ta nhìn bằng con mắt khác, nhà anh nói thế nào với nhà Tô Tĩnh quen biết nhiều năm như vậy, về sau còn cúi đầu không thấy ngẩng đầu . Để mẹ biết sẽ lúng túng thì sao?"
    Cũng may cô luôn tỏ ra không thân thiện, cứ như vậy không mặn không nhạt , nên bên ngoài không nhìn ra.
    Vu Thế Châu xoay tay lái , lên tốc độ cao , sau đó bình thản nói ra lời tình cảm , "Vì cho em mười phần cảm giác an toàn , chẳng những anh , còn có người nhà của anh cũng sẽ hạnh phúc và lo lắng."
    Một kích hiểu ý, cảm giác ngọt ngào bốc hơi nóng lên , nhiễm đỏ hai má trắng nõn của cô. Nghiêng đầu nhìn anh, thật giống như nói không quan trọng, trên trán tóc đen tán loạn không kềm chế được , biểu tình không có chút rung động nào .
    Biết cô không chớp mắt nhìn anh, khóe miệng Vu Thế Châu hơi cong , xe chậm rãi lái vào nhà để xe , dừng hẳn .
    Vừa xuống xe đóng sầm cửa xe , tiếng chuông di động reo , Hứa Duy nghe mấy câu , cúp điện thoại .
    Vào lúc này trời đã tối , cao ốc sau màu thạch anh , lá cây hoa hoa xào xạc. Vu Thế Châu đứng dưới ánh đèn đường , vạt áo bị gió thổi tung bay, bóng người cao gầy tóc như mực đen khuôn mặt tuấn tú hơn người.
    Chân dài thẳng tắp , con ngươi thỉnh thoảng chuyển hướng bên này chú ý  động tĩnh của cô . Bóng dáng thanh niên sạch sẽ  không chút tạp chất, Hứa Duy không chút suy nghĩ chạy nhào qua .
    Bị anh một cái ôm trong ngực , tóc rơi lên trên người hai người , cô cười ngửa đầu , " Này, có người nào anh nhìn rất rất rất đẹp trai chưa."
    "Có ." Anh cúi đầu thản nhiên cười một tiếng nói thật nhỏ: "Nhưng cũng không có ngươi nói êm tai như này."
    Thật giống như mở ra kỹ năng lời tỏ tình , miệng thế nào lại ngọt như vậy rồi, Hứa Duy nhón chân lên hôn vào khóe miệng của anh, "Anh đi dự tiệc không? Là Đỗ Khiêm lần kết hôn đó"

    Anh hơi nhướng mày, nhớ tới là ai , mỉm cười lắc đầu , "Không đi ." Đọc rõ từng chữ giọng điệu rất kiên quyết .
    "Đi mà." Hứa Duy bắt tay anh lay lay, quơ quơ , "Hiếm thấy hôm nay vui vẻ như thế."
    "Anh thấy em ngày nào cũng vui vẻ hết." Khóe miệng của anh nở nụ cười nhẹ nhõm .
    "Ý em là hiếm khi anh vui vẻ." Cô đảo mắt giơ ngón tay đếm, "Anh xem , em lại thích anh nhiều hơn nữa này; Tô Tĩnh cũng không cách nào gây chuyện rồi, hôm nay trời rất đẹp."
    "Đừng nhắc đến cô ấy." Anh nói.
    "Được được được , không đề cập tới không đề cập tới . Vậy có đi hay không?"
    Anh cười lại không có trả lời khẳng định , "Đi có ích lợi gì?"
    Ánh mắt hơi sáng , giọng nói ngậm đường mang một tia tà tà xấu , ở bên tai nói nhỏ , hơi thở ấm áp phất qua má. Hứa Duy xoa xoa lỗ tai , mặt có chút nóng , cố gắng đứng đắn , "Anh muốn lợi ích gì?"
    Sau đó anh  rỉ tai một trận , ngẩng đầu nhìn cô, "Có đáp ứng  không? Em đồng ý liền đi ."
    Hứa Duy mặt đã bạo nổ rồi, muốn mắng anh không đứng đắn , nhưng trong lòng thực thích là chuyện gì xảy ra?!
    Là vợ Đỗ Khiêm sinh nhật mời mọi người đến chơi. Trong vòng tròn đều là nhân vật có tiếng, trong nhà đều có công ty hoặc xí nghiệp riêng mình , tùy tiện mang một người đến đều không thành vấn đề .
    Người đến gần đầy đủ, đóng góp một bàn bài , trong nhà Hứa Duy rất giàu có, rất nhiều người muốn ngồi cạnh Hứa Duy để cố ý kết giao lôi kéo Hứa thị , ký thác Đỗ Khiêm hỗ trợ . Đỗ Khiêm liền kéo Hứa Duy đi xào bài .
    Hứa Duy nói: "Cậu thấy mình rất biết đành bài sao? Muốn người ta bị cười sao?"
    "Cho đủ quân số đi, thua tính cho mình , được không?"
    Chơi với nhau đến lớn Lâm Cảnh cũng thuyết phục, "Đi đi , chồng của cậu để mình tiếp , mình còn có việc hỏi " 
    Lâm Cảnh cũng tốt nghiệp đại học Giao, cũng là bạn cùng phòng với Vu Thế Châu . Bất quá bởi vì Lâm Cảnh rất đào hoa thay bạn gái như thay áo, Hứa Duy thực danh chế khinh bỉ Lâm Cảnh , lúc đi học không lớn lui tới , sau khi tốt nghiệp ngược lại đến gần.
    Trên bàn có vài người quen mặt , có người cũng chưa từng thấy , Hứa Duy quả thật không  giỏi đánh bài , sau mấy ván bài cô liền nhận ra mọi người đều đang nhường cô.
    Đợi đến khi cô nghi ngờ nhìn sang, đối phương nở nụ cười thân thiết , không nhìn ra đang nhường . Chơi một bài còn có chuyện tốt như vậy , sợ là có chuyện muốn nhờ , trên thương trường có quy tắc ngầm cô cũng biết .
    Lâm cảnh bưng một ly cocktail, tựa vào cạnh quầy ba  , "Thế nào à? Cho một lời chắc chắn chứ, mình thật sự nhờ vào cậu đó."
    Vu Thế Châu khẽ nhấp một ít rượu , tay trái để vào trong túi , ở một xó xỉnh mờ tối lờ mờ thấy bóng người to lớn, "Cậu muốn làm trò chơi , tìm mình làm gì?"
    "Thích giả bộ hồ đồ phải không ?" Lâm Cảnh nhổ nước bọt , "Người nào không biết cậu đứng đầu ngành vật lý, còn làm phần mềm IT là cao thủ trong phần mềm hả"
    "Chúng ta dầu gì cũng ở chung phòng ngủ , cậu đưa tay ra giúp đi, huynh đệ lại không thể bạc đãi cậu ." Lâm Cảnh có thể nói là khẩn cầu rồi, "Không được mình tìm Duy Duy hỗ trợ."
    Ánh mắt lạnh lùng quét tới , giọng nói lạnh như băng, "Duy Duy để cho cậu gọi sao?"
    Lâm Cảnh nhất thời nghẹn, thiếu chút nữa đem mình chết ngộp .
    Mười mấy ván đi qua, luôn là cô thắng , Hứa Duy ngượng ngùng , nghiêng đầu nhìn  Vu Thế Châu với Lâm Cảnh đang nói chuyện, cô ngoắc ngoắc tay .
    Tiến tới bên tai anh , "Không muốn đánh nữa luôn thắng , làm sao bây giờ?"
    Vu Thế Châu vừa nghe liền hiểu , nhìn sang Lâm Cảnh , tiếp thu được ánh mắt của anh , Lâm Cảnh liền sáp tới gần , cười tủm tỉm nói: "Bao nhiêu? Có chuyện liền đổi mình lên đi."
    Hứa Duy từ trên chiếu bài lui xuống , khẽ thở phào , "Đỗ Khiêm là tên khốn kiếp ."
    Có chuyện nói thì trực tiếp tìm công ty , đi đường vòng được ích gì, một mực mượn đánh bài cho cô tiền làm gì?
    Đỗ Khiêm tính tốt cười cười , "Duy Duy, cậu không cần ngay thẳng như vậy chứ, không thể giúp có biện pháp gì ."
    "Vạn ác đều là nhà tư bản , cáo già , hắc đạo cường giả." Cô nhỏ giọng lầm bầm mấy câu , "Chuyện trong nhà mình cũng không quan tâm, bái Phật cũng tìm lộn Miếu , hẹn anh ta còn trực tiếp hơn."
    Mặc dù cũng không xa nhưng lúc trở về đã sắp rạng sáng , Hứa Duy nghĩ đến chuyện tụ họp , than thở , "Thay đổi , đều thay đổi ."
    Vu Thế Châu vừa lái xe , một bên quay đầu liếc nhìn cô một cái , "Cái gì thay đổi?"
    "Em đang nói về bạn." Côtràn đầy phấn khởi , "Lúc trước trong bạn cùng lứa tuổi , Đỗ Khiêm ưu tú đi lên , bọn em đều dựa vào hào quang cậu ấy lớn lên . Ông nội của em khi đó còn nói cậu ấy không kiêu không nóng nảy , khó được người đàng hoàng . Bây giờ em nhìn cậu ấy không có chút nào biết điều ."
    Nhắc tới liền thao thao bất tuyệt , nói một đống lớn chuyện trong đại viện lúc nhỏ. Vu Thế Châu nghe chăm chú, hiếm thấy Hứa Duy nguyện ý nói về cô khi còn bé, hơn nữa lời nói không có Vạn Lệ Tước , thật là một hiện tượng tốt .
    Về đến nhà đã rất khuya , trong thành phố nhà nhà bật đèn sáng chói.
    Tắm xong cô vô cùng mệt mỏi cũng còn may  ngày mai không cần đi làm . Vu Thế Châu quấn một cái khăn tắm đẩy cửa ra tóc ướt còn đang nhỏ nước , gương mặt bị hơi nóng hun cho ửng đỏ.
    Vẻ mặt rất là tươi đẹp , đuôi mắt treo một vệt lười biếng , vai lưng thẳng tắp . Trên cổ giọt nước lướt qua bắp thịt to lớn chui vào màu trắng khăn tắm .
    Mặc dù trần truồng làm chuyện ấy rất nhiều lần nhưng Hứa Duy còn có chút xấu hổ , mặt vùi vào lòng bàn tay . Vu Thế Châu ngồi ở mép giường , "Duy Duy, không cho phép chơi xấu, còn nhớ lời em đồng ý không hử?"
    Sau khi hành động, thế nhanh như chớp không kịp bịt tai cuốn chặt mình trong chăn, giọng buồn buồn từ trong chăn truyền tới , "Không nhớ ."
    Vu Thế Châu buồn cười , "Duy Duy, không cho phép ăn vạ , lần đầu tiên nhận lời vậy mà em định bùng?"
    Hình như là không có phúc hậu , nhưng mà ngẫm lại thật xấu hổ như con tằm lăn lộn trên giường. Hứa Duy cẩn thận thò đầu ra , tóc dài lộn xộn, đỏ bừng mặt giống như một tầng phấn trên mặt, con ngươi đen như mực phát sáng , môi béo mập , "Nhưng em không biết."
    Anh cười tủm tỉm nói: "Anh dạy cho em."
    Vẻ ngoài nho nhã dưới da là chó sói xấu xa, một đôi mắt hung ác thâm tình lại mềm mại chăm chú nhìn lên con mồi , lên thuyền tặc có thể không dễ dàng xuống như vậy.
    Hứa Duy vắt hết óc nghĩ, tại sao phải đáp ứng như vậy không nghĩ ra yêu cầu . Anh muốn như thế nào mới có thể ở trên giường vui vẻ thoải mái , còn phải do cô ra sức , ngàn vạn lần không nên như cô nghĩ.
 ******
cocktail 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi điềm văn kết thúc