Sau khi điềm văn kết thúc


     Đã là 10h sáng , Hứa Duy còn nằm sấp ở trên giường không dậy nổi , cả người đau nhức, chỗ kín ẩm ướt, bụng nhỏ cũng có một chút đau . Nhớ tới  buổi tối hôm qua cô phát ngôn bừa bãi muốn làm thịt Vu Thế Châu , kết quả cuối cùng không xuống giường được chính là cô, tức giận.
    Thở dài , người đang bò dậy chân để xuống đất thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, một dòng nước nóng từ trong  huyệt đạo  chảy ra , ướt bắp đùi một đường dài .
    Ngoài cửa sổ ánh mặt trời mong mỏng đi vào  rơi vãi ở trên người cô , dịu dàng màu trắng sữa , từ trước ngực thẳng đến bắp đùi với toàn vết bầm tím đỏ ửng.
    Ngồi ở trên giường , chật vật đưa tay lấy khăn tấm cuốn vào người thì  cửa phòng Rắc rắc một thanh âm vang lên . Vu Thế Châu xuất hiện ở cửa , dùng khăn tắm gói kĩ cô , Hứa Duy trút giận nhéo một cái vào eo của anh.
    Mày kiếm vi thiêu , ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống, trên tay buông lỏng một chút , khăn tắm rơi xuống . Hứa Duy nhẹ a một tiếng , hai tay vô thức ôm lấy ngực. So sánh anh áo mũ chỉnh tề thì cả người cô trần trụi .

    Ánh mắt toát ra hai luồng ánh lửa , trừng mắt về phía anh , "Làm gì?"
    "Muốn làm vợ ." Anh ngậm  rái tai cô thấp giọng nói .
    Hứa Duy cứng đờ , lần nữa dùng khăn tắm bọc kín chính mình ,  trịnh trọng nói: " Về sau em sẽ không bao giờ nữa không biết tự lượng sức mình muốn làm thịt anh nữa."
    Anh tựa như cười mà không phải cười , gương mặt tuấn tú bên trên là ý nhạo báng , phảng phất đang nói , Thật?
    Hứa Duy đẩy bả vai anh ra, nhỏ giọng nói: "Thật , anh tránh ra ."
    "Nhưng mà anh rất thích ." Anh không hài lòng vì cô không hỏi ý kiến của anh mà  tự tiện đưa ra quyết định .
    "Nhưng em không thích !"
    "Ồ ." Anh kéo dài ngữ điệu , "Em không thích nhưng anh nhớ được tối hôm qua nước rối tinh rối mù , thật chặt hút anh không để cho đi , cuối cùng tiến vào trong miệng tử cung , khóc làm bộ đáng thương , còn nói thoải mái ..."
    Cô một tay bịt miệng của anh, "Anh không được nói ." Mặt đều đỏ ửng .
    Anh đem cô nhẹ nhàng vòng vào trong lòng , cằm đặt lên bả vai cô, "Anh nói thật , anh thích em đối với anh như vậy . Nhất là giúp anh bằng  miệng ..."
    Nửa câu đầu rất cảm động , sau một câu lại phải trừng người .
    Cuối tuần , cũng cũng chẳng có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi , buổi tối bà nội Hứa gọi điện thoại gọi hai người về nhà .
    Ngày một tháng tám ngày thành lập quân đội cũng là ngày Vạn lão gia tử đại thọ tám mươi tuổi , Hứa Duy Vu Thế Châu với trưởng bối Hứa gia đều đi tham dự tiệc . Sau đại thọ, Vu Thế Châu bị lão nhân gia kéo đi nói chuyện .
    Hứa Duy bưng một ly rượu đến sân phơi nhỏ hóng gió , Vạn Lệ Tước từ trong đám người xuyên qua , mặc tây trang màu đen , người cũng anh tuấn phi phàm . Hứa Duy hướng anh ta nâng ly , "Trở về lúc nào?"
    "Hôm nay ."

    "Công việc thuận lợi không? Có mang quà về cho em không ?." Hứa Duy thuận miệng nói .
    "Cũng còn khá ." Ở dưới màn đêm  đèn đuốc hơi lạnh từ phòng khách bắn tới ánh đèn mỏng manh hắt vào trên người , một mảnh mơ hồ , "Có  mang về một ít, lúc nào sẽ đưa cho em ."
    Phòng khách đầy ắp người , bữa tiệc linh đình , Vạn gia vòng xã giao quan hệ không nhỏ . Hứa Duy nghiêng đầu nhìn một hồi , không thấy bóng dáng Vu Thế Châu chắc hẳn còn nói chuyện với Vạn gia gia .
    Vạn Lệ Tước khẽ búng mép chén , phát giác ánh mắt cô đang tìm người, "Tìm Vu Thế Châu?"
    "Đúng vậy còn chưa có đi ra ." Cô rất rộng rãi thừa nhận . Vạn Lệ Tước trong lòng một lỗi buồn dâng lên, có chút buồn rầu , cuối cùng đè xuống vẻ  không cam lòng , mỉm cười nói: "Mới tách ra có một chút thôi mà , không giống em ."
    "Yêu cháy bỏng đâu rồi, không có biện pháp ." Cô cười , "Anh giống như chưa trải qua vậy."
    Nhớ lúc trước , Vạn Lệ Tước với Tô Tĩnh yêu nhau rất  nổi tiếng, ngày ngày xe đưa đón , ở trong sân trường rêu rao khắp nơi . Trên mạng ngay cũng phải vài ba tin tức.
    Cũng may thời điểm trong trường học không biết đến cô thích Vạn Lệ Tước , nếu không cuộc tình tay ba nhưng là một trận tuồng kịch . Bây giờ suy nghĩ một chút thích anh ta những ngày đó , rõ ràng mới qua không lâu , nhưng thật giống như đã đi qua rất lâu rồi.
    Nhìn thấy anh ta lại không có phần kia sợ hãi , chỉ có bình tĩnh , ánh mắt không sóng bình tĩnh . Vạn Lệ Tước cũng là một người sáng suốt , anh ta cười có chút chát , "Hứa Duy , có lúc em thật là một người rất nhẫn tâm."
    Nói quên là quên , tại anh ta rốt cuộc đổi ý muốn quay đầu lại . Cô cứ thản nhiên như vậy, ngay cả anh ta cẩn thận chơi mập mờ cũng lại không lấy ra được , Hứa Duy có chút cúi đầu , không biết đã nghe hiểu chưa.
    "Hóa ra anh ở nơi này." Tô Tĩnh từ cửa đi vào, khoác tay Vạn Lệ Tước cười nói: "Tìm anh một lúc lâu , cũng không trông thấy anh."
    Vạn Lệ Tước mặt mày lãnh đạm rút tay về , "Chuyện gì?"
    Tô Tĩnh phản xạ có điều kiện nhìn hướng Hứa Duy , vẻ mặt có chút khó coi , mím môi nói: "Anh nhất định phải như vậy phải không?"
    Vạn Lệ Tước cau mày , "Có chuyện gì trở về rồi hãy nói ."
    "Tại sao trở về rồi hãy nói?" Tô Tĩnh quật cường ngẩng mặt lên , "Em biết anh hối hận lúc trước không nghe lời mẹ anh ở cùng với Hứa Duy . Muốn  ly hôn với em ? Em tác thành cho anh. Chính là Hứa Duy chỉ sợ cũng không nỡ bỏ Thế Châu đâu."
    Một chữ " Cũng ", ngầm chứa đến việc Hứa Duy không nỡ bỏ Vu Thế Châu nhưu thế nào, lần này đến phiên Hứa Duy xấu hổ . Trầm mặt xuống nói: "Hai ngươi cãi nhau , lôi kéo người khác làm gì , muốn yêu thì yêu còn ly dị thì ly dị , chuyện liên quan gì tới tôi?"
    Vu Thế Châu trùng hợp từ một bên tới , Tô Tĩnh trước một bước mở miệng , "Thế Châu , anh tới thật đúng lúc , hai người chúng ta là thanh mai trúc mã , hiện tại hai người cũng hối hận , chúng ta làm sao bây giờ?" Phối hợp cô ta liền đỏ bừng hốc mắt , thật giống như Hứa Duy cùng Vạn Lệ Tước bắt nạt cô ta.
    Hứa Duy không khỏi giận dữ , cô nói gì? Tô Tĩnh có thể thêm vai diễn  .
    Vu Thế Châu bước lại bên cạnh Hứa Duy , mặt mày lộ vẻ cười nhìn cô , "Em hối hận?"
    "Ai hối hận?" Hứa Duy bất mãn liếc một cái , "Anh hối hận thì kệ anh còn em cũng sẽ không hối hận ."
    Đột nhiên ngực buông lỏng một chút , lòng bàn tay mồ hôi lạnh hơi lạnh , hóa ra là anh khẩn trương . Vu Thế Châu cầm tay cô, nhìn Tô Tĩnh nói: "Cô ấy không hối hận . Nếu hối hận thì anh cũng trói cô ấy cả đời bên anh cũng sẽ không buông tay . Tự giải quyết cho tốt ."
    Hai người nắm tay đi mất , Tô Tĩnh mặt hơi trắng bệch , bấm lòng bàn tay nhẹ tay run rẩy . Vạn Lệ Tước giễu cợt cười , "Ngang ngược tàn ác ." Cũng đi luôn.
    Tô Tĩnh bụm mặt , cô ta mất hết rồi, Vạn Lệ Tước cùng Vu Thế Châu sao không níu kéo. Tại sao? Rõ ràng trước hai người bọn họ đều bảo vệ cô ta mà..
    Đoạn đường này yên tĩnh không nói , gió đêm phất qua ngọn cây , ánh trăng trong veo, lớp sương bạc phủ đầy đất. Hứa Duy vẫy vẫy tay  dắt Vu Thế Châu thoáng một cái , cô hỏi , "Tại sao anh không nói chuyện?"
    "Không có gì." Giọng nhàn nhạt , cùng quá khứ không khác nhau gì cả , nhưng chính cô nghe được một tia buồn rầu .
    Hứa Duy suy nghĩ một chút chuyện xảy ra trước sau , gặp Vạn gia gia đi ra liền gặp cô , dù sao sẽ không bị ông nội dạy dỗ . Như vậy vấn đề xuất hiện ở sau?
    Cô chợt nói: "Anh còn đang tức giận lời Tô Tĩnh ?"
    Anh dừng lại bước chân , xoay người chuyên chú nhìn cô, "Anh không tức giận ." Chẳng qua lúc  Tô Tĩnh nói , vẫn tránh không được trong lòng run lên .
    "Không phải vừa nãy thật tự tin hào phóng mà, cung phản xạ của anh thật là dài nha." Cô cười giỡn nói .
    "Anh lấy đâu ra tự tin , em  thích cũng không phải là anh , Vạn Lệ Tước ở trong lòng em ở mười năm , chúng ta mới một năm , em tùy thời có thể hối hận ." Anh nói như vậy , giọng nói cũng có chút đắng chát .
    Cô không biết anh không có cảm giác an toàn như thế này , bất đắc dĩ nói: "Nhưng bây giờ em không thích nữa, Tô Tĩnh nói cũng là do suy nghĩ của cậu ta, nhưng em không hối hận ."
    "Vậy em cũng hối hận qua." Anh nheo mắt, ánh mắt xuyên thủng lòng người .
    Hứa Duy một trận  lúng túng , ôm anh nói: "Tốt lắm , làm sao anh so với cô gái còn đa sầu đa cảm hơn, em bảo đảm ý nghĩ đáng chết kia sau này đều sẽ không còn có . Anh sợ cái gì?"
    "Sợ em quá dài tình , lại sợ em không dài tình , hôn nhân Vạn Lệ Tước hữu danh vô thực , nhà anh ta như thích em như vậy. Em một khi xoay người , anh không có một chút vốn liếng nào có thể giữ em lại." Thở dài , rất bộ dáng đáng thương .
    Hứa Duy lòng trìu mến đồng thời đứng ở góc độ của anh hình như thật sự là ."Quả nhiên động tâm trước nhất định thất bại thảm hại ." Anh lại cảm thán một câu .
    Hứa Duy cảm thấy anh nói không sai  nâng mặt của anh nói: "Em cũng thích anh như vậy nha, là loại thích muốn cả đời ở chung bên nhau không tách rời. Em giống như ăn lại cỏ cũ sao? Tin em một lần , cũng tin chính anh một lần ."
    Có chút nhón chân lên hôn lên môi anh , chờ đến ươn ướt , mới chậm rãi dò vào miệng , ngậm đầu lưỡi của anh. Ngược lại bị động làm chủ động , Anh ôm lấy cô hướng bên cạnh chuyển một cái , đem người đè ở trên tường .
    Điên cuồng hôn từ cổ một đường lan tràn đến xương quai xanh , chỗ đi qua như lửa , kích thích run rẩy . Tay anh vén váy lên , lửa nóng lòng bàn tay dán vào bờ eo mềm mại, nóng bỏng tê dại .
    Hứa Duy khẽ hừ một tiếng , leo lên vai anh mới có thể ổn định chính mình. Váy mỏng manh bị đẩy ra , chỗ kín gió lạnh lẽo, kích thích cô run rẩy.
    Tiếng thắt lưng được mở ra ở đêm tối yên tĩnh trong hết sức rõ ràng , sau đó liền bị côn thịt nóng bỏng thô ráp chông lên. Hứa Duy cả kinh , thần trí thanh tỉnh hơn phân nửa , tiếng thở nói: "Không được  ở bên ngoài nhé ."
    "Không sợ bị phát hiện ..." Anh thấp giọng an ủi .
    Vạn gia có hậu hoa viên vô cùng rộng rãi , không có theo dõi lại cây cối tươi tốt , hai người bọn họ ở đường mòn góc chết . Người từ xa xa tới đều có thể nhìn thấy nhưng Hứa Duy dựa lưng vào ánh đèn , không có cảm giác an toàn .
    Vụng trộm như vậy , tùy thời có thể bị người khác phát hiện bí mật , càng kích thích . Miệng huyệt bị anh nắn bóp mềm mại , bụng căng thẳng , dịch nhờn ướt đẫm tay anh.
    Chân trắng nõn tinh tế gác lên eo anh, anh  chậm rãi trầm eo , côn thịt bị hoa huyệt vặn vẹo không ngừng mút lấy . Bởi vì khẩn trương , hoa huyệt gắng sức mong muốn đẩy côn thịt ra ngoài .
    Lại đang ngọa nguậy co rúc lại bên trong ngậm chặt hơn , hai người dính vào nhau thật chặt, không có một tia khe hở . Dương vật sưng to lên dữ tợn , đẩy huyệt đạo cắm vào thịt non đâm vào chỗ sâu hơn .
    Bên trong tầng tầng mị thịt hướng về một phương hướng , ở côn thịt lúc lui ra nhưng hoa huyệt níu kéo mười phần dây dưa không dứt. Nhất là anh nhẹ như vậy xen vào chậm rút ra , cái loại cảm giác đau đớn cũng rõ ràng .
    Hứa Duy không khỏi ô ô một tiếng , mật đạo bị chống đỡ mở to đến mức tận cùng , miệng huyệt dán chặt vào côn thịt không thả , thịt non cửa động thành trong suốt, phun ra nuốt vào đến dâm dịch trong suốt.
    Trong hành lang ẩm ướt hâm nóng một chút , cảm giác no căng một đường truyền tới đầu dây thần kinh , chỉ còn cảm giác lấp đầy  . Thấy cô thích ứng , anh chậm rãi mang lực đạo chạy nước rút , trong tay giữ chân ngọc của cô.
    Côn thịt nhiều lần đi sâu vào mật huyệt sâu bên trong , cho dù đường lót gạch căng mịn hấp lực mười phần , cũng không thể trở ngại côn thịt cấp tốc ra vào . Phảng phất một cây gậy sắt nóng bỏng , thẳng tắp đâm vào sâu trong thân thể , bên trong vách tường co rúc vặn chặt  lại khoái cảm mãnh liệt .
    Bụng ê ẩm sưng , cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân , xương cụt dâng lên một dòng điện khoái cảm ngập đầu. Thoải mái xen lẫn một tia hơi đau, không dám lớn tiếng rên rỉ , tất cả thở dốc tất cả bị ngăn trở về .
    Đường hành lang căng mịn , ngậm côn thịt rất chật vật , miệng huyệt thịt mềm tùy thời có bị khi bị căng nứt ra. Mỗi lần toàn bộ đi vào rồi rút ra giống như ống tiêm khó khăn rút chân không ra vậy.
    Trong khe huyệt giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn , cái nào cái miệng nhỏ nhắn giống như miệng hút , hút lại côn thịt sẽ không thả . Thậm chí đỉnh vào chỗ sâu nhất , nơi nào cũng có một tấm miệng nhỏ, nhiều lần hôn lên trên mắt ngựa , muốn hút tất cả tinh dịch .
    Côn thịt bị mật đạo hút vắt có một loại đau đớn muốn gãy mất , hỗn tạp chôn thân tại nơi thịt mềm vô cùng mềm mại , khoái cảm vô số lần phóng đại . Trên mặt của anh là một loại mê mệt điên cuồng , vứt đi tất cả, chỉ có động tác giống như đóng cọc làm vô cùng nhiều lần.
    Hứa Duy mặt đầy đỏ ửng , bụng co rút mấy lần , dịch nhờn rồi tràn đầy chân . Đột nhiên cau mày rên lên một tiếng , nếp nhăn sâu bên trong hoa huyệt  có một nơi có chút nhô ra viên thịt bị anh chợt đụng vào .
     Cả người cô run lên , chân mềm nhũn , may mà được anh ôm không đến nổi trơn nhẵn đến trên mặt đất . Sau khi cố ý khi dễ cô , côn thịt thay đổi góc độ cố ý đi đụng nơi nào , móng tay vô ý thức bấm vào trên lưng anh .
    Từng đạo vết đỏ dưới ánh trăng  rất dễ thấy , Hứa Duy hừ một tiếng , mới vừa muốn cầu xin tha thứ , chợt nghe bên ngoài truyền tới giọng nói , có người đi ngang qua .
    Cô trợn to hai mắt , nghe anh  ở bên tai thở hổn hển , "Có người tới , nhỏ tiếng một chút ."
    Cô cắn môi , vốn rằng anh sẽ khiêm tốn một chút , nhưng là tệ hại hơn nhiều lần đụng vào điểm nhạy cảm bên trong. Hứa Duy hận chết anh, cố nén không lên tiếng , cặp mông trắng nhưu tuyết co rút lại.
    Thân thể khỏe mạnh giống như lửa , sâu trong hoa huyệt nóng bỏng co rút truyền khắp toàn thân , gương mặt của cô đỏ bừng , trên người nóng bỏng . Nước trong người như muốn lao ra, giọt mồ hôi không ngừng .
    Viên thịt nhỏ kia không chịu nổi côn thịt như đóng cọc đụng chạm như vậy lặng lẽ đỏ bừng khiến cho giác quan sâu hơn . Trên người bị điện giật co quắp , run rẩy không ngừng , hoa huyệt đã co lại nhanh chóng mấy lần , bụng bủn rủn lại chảy không ra nước .
    Hứa Duy cắn một cái ở trên bả vai Vu Thế Châu , trên tay hung hãn bấm anh , mới có thể chịu  không kêu thành tiếng . Một điểm này hơi nhỏ đau đớn kích thích , càng giống như là một loại thôi hóa , sức mạnh cả người anh tập trung nơi eo nặng nề chạy nước rút .
    Hứa Duy khóc rất nhỏ tiếng , trên người đã không có một chút sức lực, run chân đứng không vững , dâm dịch tinh dịch bao trùm lên thảm cỏ dâm mỹ không chịu nổi .
    Miệng huyệt đỏ bừng mềm mại tách tách kéo vươn thẳng , không khép được miệng huyệt một cổ bạch trọc tiếp theo một cổ bạch trọc chảy tràn đầy chân , thịt mềm bên trong sưng đỏ có thể nhìn thấy một chút .
    Anh  ôn nhu đưa cô đi xử lý, tóc ướt đẫm mồ hôi gạt đến sau tai, kiên nhẫn hôn môi của cô , "Đừng khóc , bọn họ không nghe thấy ."
    Hứa Duy muốn đẩy anh ra nhưng là không có sức lực cũng cảm thấy xấu hổ , ở hậu viện Vạn gia với anh làm lâu như vậy. Vu Thế Châu đem người nắm ở khuỷu tay , "Trở về đi, anh bôi thuốc cho em."
    Như vậy thời gian địa điểm khiến anh có một chút hưng phấn , làm liền chẳng ngó ngàng gì tới nên khiến cô đau một chút. Hứa Duy nói: "Mấy giờ rồi?" Mở miệng mới phát giác giọng đã khàn không thể tưởng tượng nổi .
    Hơn chín giờ , bọn họ hồ nháo một giờ , Hứa Duy cảm giác sâu sắc không cách nào gặp người , giục anh về nhà . Vu Thế Châu tinh thần thoải mái nửa ôm lấy cô , quần lót của cô ướt đẫm , giờ khắc này ở trong túi quần anh .
    Cho nên bên trong váy cái gì cũng không có mang , cô vô cùng xấu hổ, giữa hai chân dính vào nhau, một bước đi huyệt đạo trong liền chết lặng đâm đau dữ dội . Bị cưỡng ép mở ra cảm giác còn rất mãnh liệt , có một loại cảm giác trống không khso nói thành lời.
    "Khi còn nhỏ em hay chơi trốn tìm ở chỗ này?" Anh có chút hăng hái hỏi .
    Vô cùng mệt mỏi , cô uể oải trả lời, "Đúng."
    "Chúng ta đây mới vừa ở chỗ đó làm, em với Vạn Lệ Tước cũng từng trốn qua sao?" Anh dán vào bên tai côđọc rõ chữ , hơi thở nóng bỏng phun ở tai .
    Thân thể của cô bây giờ phá lệ nhạy cảm , bị anh làm như vậy cảm giác có một lương lớn đang chảy ra , vội vàng kẹp chặt chân , "Không có !"
    "Thật không có?"
    Hứa Duy không để ý tới anh, hồi lâu , Vu Thế Châu mở miệng nói: "Thật ghen tỵ , muốn ở những chỗ em từng trốn từng đi qua XXX , khiến em chỉ nhớ về hai chúng ta thôi."
    Cô mệt không còn sức lực với anh nói chuyện, Vu Thế Châu cẩn thận đem người dìu vào xe . Hứa Duy ngủ mơ mơ màng màng , cảm giác có người nhìn cô. Tóc được vén ra sau tai, có người nói nhỏ ." Duy Duy, em thật tốt anh rất yêu em."
 
 
******

Mệt với bà Tô Tĩnh, chán hết cả người.
Độ này tui thi lubu quá, hỏng có thời gian làm, các sắc nữ tha thứ nha nha


Nhấn để mở bình luận

Sau khi điềm văn kết thúc