Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện


"..."

Ninh Vi Trần quay đầu nhìn cậu trong hang tối, đôi mắt đen tối không rõ ràng.

Diệp Sanh chú ý tới ánh mắt của hắn, quay đầu lại, cau mày nói: "Cái gì, tôi nói không đúng sao?"

Ninh Vi Trần cong khóe môi dưới, đôi mắt hoa đào lấp lánh, cười nói: "Không, anh yêu, anh nói đúng, quả thực là điên rồi."

Lạc Hưng Ngôn gật đầu với vẻ hiểu biết sâu sắc: "Được rồi, tạm thời đừng nói về những kẻ dị giáo cấp S nữa."

Anh ta lấy que kẹo vẫn đang ngậm trong miệng ra: "Sau 《 Liệp Tâm 》vẫn còn mười cảnh, Bartlett đã hứa 30 triệu, chúng ta không cần tính toán kỹ càng tiền lương, diễn xong trực tiếp qua cửa."

La Hành nhìn xuống đường màu đỏ trên cổ tay mình: "Vạch đỏ cuối cùng sẽ trở thành một vòng tròn."

Lời vừa nói ra, mọi người đều cúi đầu nhìn xuống cổ tay mình.

Nhìn sợi chỉ đỏ đã vướng vào họ như một lời nguyền kể từ phòng triển lãm đầu tiên.

Circe chạm vào cổ tay mình, cô có thể cảm nhận được đường màu đỏ hơi phồng lên dưới da trên đầu ngón tay, cô cau mày: "Cái đường này là cái quái gì vậy?"

Quý Kiên bối rối nói: "A? Đường này không phải là giá trị tín ngưỡng sao?"

Dịch Hồng Chi nói: "Quả thực đó là một giá trị tín ngưỡng, nhưng nó luôn khiến tôi cảm thấy khó chịu khi nó quấn quanh tay tôi. Tôi cảm thấy như chúng ta là tù nhân, mà nó là xiềng xích đã trói buộc chúng ta."

Đôi mắt xanh lam của La Hành âm trầm, bổ sung thêm lời nói của mình: "Đúng vậy. Vẫn là gông cùm mà chúng ta từng bước tự nguyện đặt lên mình."

Diệp Sanh lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Lạc Hưng Ngôn: "Ừ, 【Xiềng Xích】, anh muốn nói gì không?"

Lạc Hưng Ngôn: "..." Thái tử phi, cậu đang trả thù à? Đây cmn là trả thù!

Lạc Hưng Ngôn cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được khi Diệp Sanh gọi mật danh của mình! Anh ta cảm thấy toàn thân khó chịu, nghiến răng nghiến lợi, bất mãn liếc nhìn Diệp Sanh: "Tại sao cậu lại gọi tôi bằng mật danh? Tại sao cậu không gọi tôi bằng tên?"

"Xiềng Xích, nói gì đi." Diệp Sanh chỉ muốn anh ta trải qua nỗi đau bị "Thái tử phi" tẩy não mà thôi.

Lạc Hưng Ngôn xấu hổ tức giận: "Tôi chỉ có mật danh là 【Xiềng Xích】! Không có nghĩa là tôi biết nhiều về các dụng cụ tra tấn cổ xưa!"

Xiềng Xích??? Quý Kiên khi nghe thấy mật danh này cảm thấy rất đẹp trai, nhưng hắn lại lén lút nhìn Lạc Hưng Ngôn, cảm thấy cái tên này nghe rất áp lực và lạnh lùng, thực sự không hợp với anh Lạc của mình nên tò mò hỏi: " Anh Lạc, tại sao mật danh của anh lại được gọi là Xiềng Xích?"

Lạc Hưng Ngôn không còn gì để nói và nghẹn họng. Bởi vì lúc đó anh đang trong thời kỳ trẻ trâu nên anh cảm thấy rằng vì mình đang chơi với dây xích nên tự đặt cho mình một cái tên thật ngầu.

Lạc Hưng Ngôn gay gắt nói: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi."

La Hành vạch trần anh: "Bởi vì ban đầu hắn muốn gọi là 【Khóa Sắt】, nhưng sau đó Tổng cục cho rằng quá khó nghe, yêu cầu hắn đổi cái mới, cho nên đổi thành cái tên bây giờ."

"..." Quý Kiên yếu ớt nói: "... đổi thật tốt."

Lạc Hưng Ngôn lạnh giọng nói: "Nhãi con tóc trắng, nếu cậu không biết nói chuyện thì có thể ngậm miệng lại."

Nói xong mật danh, Circe nhìn thẳng vào Diệp Sanh và Ninh Vi Trần, cô không hề giấu diếm vẻ nịnh nọt, cười nói: "Tôi luôn tò mò, mật danh của bọn họ là gì?"

Đừng nói về cô ấy, mọi người đều tò mò.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Tôi không có, và sau này có lẽ tôi cũng sẽ không có."

Ninh Vi Trần suy nghĩ một chút, ưu nhã mỉm cười: "Mật danh? Trước đây tôi cũng có một cái."

Diệp Sanh sửng sốt, nghiêng đầu, dùng ánh mắt đen tối nhìn Ninh Vi Trần, nghi hoặc hỏi: "Trước đây cậu có mật danh sao?" Đó không phải là những gì Ninh Vi Trần đã nói ở 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》trước đây.

Ninh Vi Trần: "Ừ, cũng không phải mật danh, là tên khác của em."

Diệp Sanh: "Tên tiếng Anh của cậu?"

Ninh Vi Trần cười nói: "Có thể nói như vậy."

Diệp Sanh: "Cậu tên gì?" Xét đến việc có hai quan chấp hành cấp S đang bí mật theo dõi Ninh Vi Trần, Diệp Sanh nói thêm: "Chỉ cần nói cho một mình tôi biết thôi."

La Hành: "..."

Lạc Hưng Ngôn: "..."

Người còn lại: "..."

Thái tử phi, người thực sự đối xử với chúng tôi như không khí à.

Ninh Vi Trần hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của người khác, nhẹ nhàng cười nói. Trong hang động phủ đầy rêu và tơ nhện này, sát bên tai Diệp Sanh, hơi thở ấm áp, hắn nói rõ ràng và bình tĩnh: "Khronos. Anh yêu, tên khác của em là Khronos."

Diệp Sanh sửng sốt, đồng tử co rúm lại một cách khó hiểu khi nghe đến cái tên này. Nhưng rất nhanh, cậu giấu đi sự kỳ quái trong lòng, giữ bình tĩnh, gật đầu với Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần nhìn cậu thật sâu, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc mà Diệp Sanh không hiểu được. Hắn mỉm cười, dùng giọng rất nhẹ nhàng nói: "Anh yêu, em đã nói tên em cho anh rồi, anh hãy nhớ kỹ nhé."

"Ừ." Diệp Sanh luôn cảm thấy trong lời nói của hắn có thứ gì đó.

Lạc Hưng Ngôn nhịn không được nữa: "Chúng ta đang bàn chuyện chính sự. Thái tử và thái tử phi, hai người có thể nghiêm túc hơn một chút được không!"

La Hành nhịn không được, bình tĩnh nhấn mạnh tình huống hiện tại: "Hai người các cậu, người điều hành thứ sáu hiện tại đang ở Bảo tàng Tín Ngưỡng. Tình thế nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ."

Hàm ý là, đừng nói chuyện yêu đương nữa, sắp chết cũng không biết.

Diệp Sanh ngẩng đầu với vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh nói: "Tôi nghĩ không cần phải bàn cãi gì cả. Từ lúc chúng ta chọn bước vào thiên đường ở phòng triển lãm đầu tiên, tất cả những gì chúng ta phải làm ở đây chỉ là kiếm tiền. "

Dịch Hồng Chi đau đầu nghĩ đến chuyện xảy ra sau khi đến đảo, nói: "Nhưng kiếm tiền có rất nhiều cách, chúng ta tựa hồ đã chọn con đường khó khăn nhất."

Diệp Sanh lắc đầu, "Không."

Sau khi Ninh Vi Trần nói với cậu rằng bây giờ đã là hồi kết của Cuộc chiến tìm ra kẻ chiến thắng cuối cùng, cậu biết rằng việc họ bước vào phòng triển lãm thứ tư là không thể tránh khỏi việc họ sẽ tham gia vào bộ phim 《 Liệp Tâm 》.

"Chúng ta không phải chọn con đường khó khăn nhất mà là con đường duy nhất. Rand và Bartlett đã chia nhau tất cả tài sản và tài nguyên trên thế giới, muốn có được 30 triệu thì chỉ có thể lấy được từ bọn họ. Và tất cả các ngành công nghiệp trong phòng triển lãm thứ tư đều bị lũng đoạn, nếu muốn vượt qua cửa, chúng ta chỉ có thể tham gia 《 Liệp Tâm 》và tham gia vào cuộc chiến giữa hai người này."

Lâm Nại lẩm bẩm: "Ngành sản xuất bị lũng đoạn, đồng nghĩa với việc lực lượng lao động của chúng ta sẽ bị vắt kiệt vô tận, tiền lương của chúng ta hoàn toàn không thể kiểm soát được và rất khó để kiếm tiền." Circe cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, và vẻ mặt của cô không dễ nhìn: " 《 Liệp Tâm 》thực sự là lối thoát duy nhất của chúng ta."

Diệp Sanh không nói gì, đó không phải là lối thoát duy nhất sao?

Một vòng lại một vòng, nó dường như là một trò chơi.

Diệp Sanh nói: "Cuộc thảo luận trước đây của mọi người làm tôi nhớ đến một điều."

Cậu nắm lấy cổ tay, xoa xoa đường dây đỏ như trói buộc rồi thì thầm: "Con người sinh ra được tự do nhưng khắp nơi đều bị xiềng xích."

Hơn nữa, họ còn tự đeo xiềng xích này lên mình từng lớp một.

Cho đến tận bây giờ. 【Bảo tàng Tín Ngưỡng】 không những không mang lại cho cậu niềm vui khi hoàn thành qua cửa mà còn khiến cậu có loại cảm giác sợ hãi khi rơi vào vực thẳm.

Trái tim của Diệp Sanh tiếp tục chìm xuống.

Salmond mím môi: "Chúng ta đã bái xong ba phòng triển lãm thần linh. Hay nói cách khác, chúng ta thuận theo ba trào lưu tư tưởng thời đại hướng về thiên đường, ở đây liệu có thuận lợi như vậy sao?"

Sắc mặt của Lâm Nại tái nhợt, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Đây là cánh cửa cuối cùng. Tôi hy vọng chúng ta thực sự có thể lên thiên đường."

"Nhưng cái giá phải trả cho việc lên thiên đường là mất đi toàn bộ dị năng của chúng ta." Dịch Hồng Chi không khỏi xen vào: "Các người thật sự không sợ sao?"

Circe nghiến răng nghiến lợi, cao giọng nói: "Nhưng sợ hãi cũng có ích gì? Ba phòng triển lãm đã qua, vạch đỏ đã đi được ba phần tư. Anh có muốn chúng ta lãng phí hết công sức không? Không phải La Hành đã nói sao, thần sinh ra từ trào lưu tư tưởng, Giết chóc cũng phải dựa trên quy tắc của thời đại, cho dù chúng ta mất đi dị năng, nhưng người thi hành luật và các vị thần trong phòng trưng bày thứ tư cũng không thể vô cớ giết chúng ta! Họ không có lý do gì cả!"

Giọng nói của Circe rất to và rõ ràng, Dịch Hồng Chi cũng ngừng nói.

Đúng lúc này, tiếng kêu cứu lớn của đạo diễn đột nhiên vang lên từ hang động nơi đang quay phim.

"Ahhh, nhện! Ahhh, có nhiều nhện quá, chạy đi! Con nhện này có thể ăn thịt người! Ahhh, chạy đi!"

Hang động vốn dài và hẹp, giọng nói của một người có thể được truyền đi rất xa. Chưa kể đạo diễn la hét to như thế này.

Khi mọi người nghe thấy tiếng nhện, khuôn mặt họ nhăn lại. Nhện không đáng sợ, nhưng lời cảnh báo của Rand và người thực thi pháp luật có mặt ở khắp nơi mới đáng sợ.

"Đi thôi!" Circe lập tức làm ra quyết định, đi ra khỏi hang động. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đạo diễn không biết là hắn đắc tội Vua Nhện trong hang hay đã kích hoạt cơ chế nào đó.

Một sợi chỉ bạc lạnh lẽo từ trên vách hang rơi xuống trước mặt cô. Những con nhện dày đặc bò ra khỏi đám rêu, tạo thành một làn nước đen ngòm, chặn đường cô. Rand nào có thể nuôi dưỡng loại động vật ngoan ngoãn trên đảo, những con nhện này thoạt nhìn cực độc.

Lâm Nại là người đầu tiên phản ứng và cô cố gắng giao tiếp với con nhện bằng dị năng của mình. Tuy nhiên, sau khi 10 triệu được chuyển vào tài khoản của cô, sức mạnh của Lâm Nại hết lần này đến lần khác bị áp chế và cô không còn khả năng đàm phán với hàng chục nghìn con nhện.

Sau khi Salmond thực hiện màn đầu tiên, dị năng của ông cũng bị triệt tiêu và ông khó khăn lắm mới có thể tạo thành một bức tường nước mỏng xung quanh mọi người.

Circe rất lo lắng nhìn La Hành, Lạc Hưng Ngôn, Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.

Đặc biệt là La Hành.

La Hành nhìn đám nhện dày đặc, vẫn bất động. Lạc Hưng Ngôn nói: "Cậu có muốn ra tay không? Nếu cậu không ra tay, chỉ có Thái tử mới có thể giải quyết tình huống này."

La Hành có thể dễ dàng hạ gục chúng vì hắn có thể dùng chiếc lồ ng để bẫy hết lũ nhện. Để các dị năng giả rời khỏi hang động mà không làm hại một con nào.

Nhưng La Hành lại trầm mặc hồi lâu mới nói.

"Tôi đang tự hỏi đạo diễn sẽ cho tôi bao nhiêu tiền nếu tôi sử dụng dị năng của mình."

Lời nói của La Hành vừa ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lâm Nại và Salmond là những người đầu tiên nhìn xuống đường màu đỏ trên cổ tay mình.

La Hành nhàn nhạt nói: "Tôi nghĩ ông ta ít nhất phải cho tôi 25 triệu."

Tô Hi lo lắng nói: "Nhưng chúng ta sắp chết rồi! Chúng ta vẫn luôn ở chỗ này, trời tối, người thi hành luật cũng sẽ đến!"

Muốn hoàn thành màn thứ ba thì phải sử dụng dị năng, sau khi sử dụng dị năng, đội của đạo diễn sẽ thưởng cho họ, gọi là khen thưởng nhưng thực chất là làm suy yếu họ. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy thì những cảnh sau sẽ khó diễn hơn.

Lúc này, mọi người đều bế tắc.

La Hành nhạy bén như vậy, chắc chắn hắn ta đã phát hiện ra những cạm bẫy chấn động trong phòng triển lãm thứ tư. Nhưng ba phần tư vạch đỏ đó thực sự giống như xiềng xích, trói buộc tất cả mọi người, buộc họ phải chọn một con đường và đi đến cuối cùng.

La Hành rũ mắt xuống, không nói gì, lần này hắn vẫn dùng dị năng giải quyết nguy cơ.

Diệp Sanh nhìn sự thỏa hiệp của La Hành trong góc hang, đột nhiên cảm thấy vô lý.

Cậu đã có cảm giác ngớ ngẩn này ngay từ phòng triển lãm đầu tiên.

Mọi thứ trong phòng triển lãm đầu tiên đều mờ mịt: vị thần bốn mùa ẩn mình trong núi và biển, cô gái hiến tế chết ở sông Lê.

Ở mỗi phòng triển lãm, họ đều là những tín đồ trung thành nhất của các "thần thánh" bất kể việc làm hay ý định của họ là gì.

Tại phòng triển lãm thứ tư, họ sẽ sớm tiếp tục hoạt động tôn giáo.



---Editor có lời muốn nói---

Hahaha Sanh Sanh chửi dị giáo cấp S là kẻ điên thì dính luôn cả chồng em =)))))))))))))))

Tôi nhịn không được lập flag Ninh Ninh ít nhất cũng phải là người điều hành diễn đàn thứ nhất, và Sanh Sanh không phải quan chấp hành đứng đầu bảng xếp hạng hahahahahaha


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Mất Trí Nhớ Người Yêu Cũ Xuất Hiện