Sau khi say rượu


 
Chương 13: Tái khám
Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ nói phải làm theo trình tự pháp luật thì lập tức luống cuống, cô giữ chặt lấy cánh tay anh cầu xin nói: 
"Đừng... Anh Mạnh, tháng sau tôi được phát tiền lương là lại có tiền rồi, anh cứ ứng trước, cất hóa đơn đi, làm một tờ giấy nợ, tháng sau tôi trả lại cho anh có được không?"
Mạnh Lễ liếc mắt nhìn người phụ nữ đang túm chặt lấy cánh tay mình: "Một tháng tiền lương của cô bao nhiêu?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói đến tiền lương, Liễu Nhứ có chút xấu hổ, cô cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ba nghìn năm."
Mạnh Lễ nhướng mày: "Tiền lương ba nghìn năm, cô không ăn không uống suốt mười năm cũng không đủ cho tôi đi khám bệnh mấy lần, cô muốn trả đến năm nào tháng nào?"
Liễu Nhứ kéo tay áo Mạnh Lễ, đáng thương nói: "Anh Mạnh, hiện tại tôi đang trong kì thực tập, còn chưa được chuyển lên chính thức, sau khi chuyển chính thức thì tiền lương sẽ là sáu ngàn, sau này sếp cũng sẽ tăng lương cho tôi. Anh viết cho tôi một tờ giấy nợ, tôi nhất định sẽ trả hết nợ. Xin anh cho tôi một cơ hội, đừng kiện tôi ra tòa có được không?
Mạnh Lễ rũ mắt nhìn Liễu Nhứ, đột nhiên chìa bàn tay ra: "Lấy ra đây."
"Cái gì?" Liễu Nhứ nâng mắt, khó hiểu nhìn Mạnh Lễ.
"Thẻ ngân hàng, cô đưa ba vạn, tôi cho cô ứng hai vạn còn lại."
"À, đây." Liễu Nhứ vừa nghe Mạnh Lễ không đòi kiện nữa thì vội đưa thẻ ngân hàng cho anh.
Không kiện nữa là tốt rồi, rắc rối có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là rắc rối, tuy cô cũng không có tiền.
Mạnh Lễ cầm thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ, nhưng không dùng thẻ của cô để quẹt.
Anh lấy một tấm thẻ đen từ trong ví ra, trả năm vạn tệ.
Mạnh Lễ nhận hóa đơn, chuẩn bị lên lầu hai lấy thuốc.
Liễu Nhứ vươn tay nhỏ, nhỏ giọng hỏi: "Anh Mạnh, có thể trả thẻ ngân hàng của tôi lại cho tôi không?"
Mạnh Lễ lạnh giọng từ chối: "Thẻ ngân hàng của cô là dùng để gán nợ, để ngừa cô không có tiền trả nợ mà một mình chạy trốn. Dù sao tháng sau tiền lương của cô được chuyển tới thì cũng phải trả cho tôi, vậy cứ để tôi bảo quản nó là được rồi."
Anh nói xong thì bỏ cả thẻ ngân hàng của Liễu Nhứ và thẻ đen của mình vào trong ví.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhứ tràn đầy khổ sở, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không có tiền, tất cả của cải của cô đều bị Mạnh Lễ lấy mất.
Hai người lên lầu hai lấy thuốc, tổng cộng có bốn hộp thuốc, trên bao bì đều là chữ tiếng anh, được nhập khẩu từ nước ngoài.
Mấy từ đơn tiếng anh ngành y dược đều tương đối lạ, Liễu Nhứ nhìn không hiểu lắm, cô không biết mấy hộp thuốc này cụ thể là gì, nhìn đóng gói thì có cảm giác khá là sang chảnh.
Sau khi đi một vòng bệnh viện rồi về, Liễu Nhứ vô cùng đau khổ, bởi vì không có tiền.
Trong ví cô chỉ có hai trăm tệ tiền mặt, dùng để ngồi giao thông công cộng mỗi ngày khi đi làm và về nhà.
Trong ví điện tử của weixin thì còn thừa lại năm trăm tệ, đây là tiền mỗi ngày cô dùng để ăn cơm.
Tiền lương còn mười ngày nữa mới phát, Liễu Nhứ không biết mình có thể chống đỡ được đến ngày phát tiền lương hay không.
Dừng lại một chút, cô đột nhiên phản ứng lại, cho dù có phát tiền lương thì cô vẫn không có tiền.
Thẻ ngân hàng của cô ở chỗ Mạnh Lễ, tiền lương mới phát cũng sẽ vào túi tiền của anh.
"Huhu... Tiền của tôi..." Liễu Nhứ kêu rên một tiếng, buồn bực lăn trên giường mấy vòng, sau đó nằm sấp xuống, vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc.
Khi cô đang buồn phiền thì di động bên cạnh vang lên.
Cầm di động lên nhìn đã thấy Mạnh Lễ gửi cho cô một tin nhắn weixin.
"Ngày mai đi bệnh viện tái khám, tám giờ rưỡi sáng, gặp nhau ở nhà để xe dưới tầng hầm."
Lại đi bệnh viện?
Số tiền cô mắc nợ lại sắp nhiều thêm gấp đôi rồi.
Liễu Nhứ nhíu mày, không trả lời Mạnh Lễ, trực tiếp ném điện thoại sang một bên.
Cô sống không còn gì luyến tiếc mà nằm bò trên giường, tiếp tục giả chết.
Qua mười lăm phút, "Đinh" một tiếng, di động lại vang lên.
Liễu Nhứ cầm lên xem, phát hiện lại là Mạnh Lễ.
Chuyện này đúng là có chút li kì, Mạnh Lễ vậy mà lại gửi hai tin nhắn cho cô.
Nhưng nội dung tin nhắn được gửi tới lại khiến cô vô cùng không vui, còn không bằng không gửi.
Mạnh Lễ nói: "Nhìn thấy tin nhắn mà lại không trả lời, cô Liễu là muốn giả chết để cho tôi leo cây phải không? Vậy được, ngày mai văn kiện của luật sư sẽ được gửi đến chỗ cô."
Bàn tay đang cầm di động của Liễu Nhứ run lên, điện thoại trượt một cái suýt thì rơi xuống đất.
Cô vội vàng đánh chữ trả lời nói: "Không có, không có, anh Mạnh hiểu lầm rồi, vừa rồi tôi đang tắm rửa, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn. Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh leo cây đâu, tám giờ rưỡi sáng mai tôi sẽ có mặt đúng giờ."
Sau đó trên giao diện nhắn tin nhảy lên tin trả lời của Mạnh Lễ: "Sau này thời gian trả lời tin nhắn không được vượt quá mười lăm phút, nếu không tôi sẽ nghi ngờ là cô đã chạy trốn đấy."
"Sao lại thế được, anh Mạnh cứ thích nói đùa, con người tôi rất có ý thức trách nhiệm, chắc chắn sẽ dốc hết sức lực chữa khỏi cho anh Mạnh."
Tiếp sau đó, giao diện nhắn tin lại im lặng, Mạnh Lễ không gửi tin nhắn qua nữa.
Liễu Nhứ nhìn màn hình đến mười phút cũng không đợi được dù chỉ một dấu chấm câu, cô tức giận đến mức ném điện thoại sang một bên.
Người đàn ông thối tha lạnh lùng, cay nghiệt vô tình này, chỉ cho phép anh không trả lời tin nhắn, còn cô không trả lời thì không được hả?
Mỗi lần nhắn đều phải để lời cô nói làm kết thúc, anh nhiều lời một câu thì sẽ chết à?
 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi say rượu