Sau khi say rượu


 
Chương 5: Ảnh chụp sắc nét không chút bóng mờ
Liễu Nhứ được cho phép thì nhanh chóng mang mấy món đồ trên tay đi vào phòng, cô sợ Mạnh Lễ đột nhiên đổi ý nên đóng cửa lại.
Cô vào phòng nhưng cũng không dám tự tiện ngồi xuống, chỉ đặt rượu và hoa quả lên bàn rồi đứng bên cạnh chờ Mạnh Lễ tiến vào.
Sau khi Mạnh Lễ đi vào, Liễu Nhứ khom lưng cúi đầu với anh, vô cùng chân thành nói: "Anh Mạnh, rất xin lỗi anh, đối với chuyện ngày hôm qua, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi. Nhưng xin anh hãy tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không hề cố ý, tôi chỉ là uống hơi nhiều một chút, hơn nữa dáng vẻ của anh lại có chút giống bạn tôi, đầu óc tôi lại mơ mơ màng màng nên mới nhận lầm người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Lễ khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Liễu Nhứ, anh cong môi cười lạnh: "Theo như lời cô Liễu đây nói thì chỉ cần uống rượu là có thể tùy ý làm xằng làm bậy, uống rượu là có thể dâm loạn, làm người khác bị thương, sau đó lại nói lời xin lỗi là có thể chối bỏ trách nhiệm, phải không?"
Ý của Liễu Nhứ không phải như thế, cô vội xua tay: "Không... Không phải, anh Mạnh hiểu lầm rồi, tôi sẵn lòng gánh vác trách nhiệm, bồi thường tất cả chi phí trị liệu."
Nói đến chi phí trị liệu, Liễu Nhứ bóp bóp ví tiền mỏng manh trong túi cánh của mình, cô thử hỏi: "Anh Mạnh, cái cắn ngày hôm qua của tôi có khiến nơi đó của anh bị thương nghiêm trọng lắm không? Chắc là không cắn hư nó đâu ha."
Nói đến đây Mạnh Lễ lại tức giận, anh xoay người lấy một bức ảnh từ trong ngăn tủ ra, dùng sức ném lên mặt bàn trước mặt Liễu Nhứ, giận dữ nói: 
"Người cắn chính là cô, có nghiêm trọng không trong lòng cô còn không rõ à?"
Liễu Nhứ hạ mắt nhìn thứ trên mặt bàn, đập vào mắt là một bức ảnh chụp bộ phận sinh dục nam phóng đại, không hề được làm mờ, vô cùng sắc nét.
"A..." Cô sợ đến mức hét nhỏ một tiếng, ngay lập tức dùng tay che hai mắt của mình.
Mạnh Lễ nhìn dáng vẻ kinh ngạc quá mức này của cô, cong môi châm chọc nói: "Cô Liễu đúng là ngây thơ ha, đêm qua đã sờ, liếm, cắn qua, vậy mà hôm nay đến xem cũng không dám xem, cô giả vờ cho ai xem đấy?"
"Tôi... Tôi..." Liễu Nhứ ngập ngừng, ấp úng nói: "Ngày hôm qua tôi uống rượu, đầu óc không tỉnh táo nên mới như vậy."
Đừng nhìn hôm qua Liễu Nhứ phóng đãng như vậy mà nhầm, cô vẫn là một cô nàng xử nữ không có chút kinh nghiệm thực chiến nào cả.
Đêm qua là lần đầu tiên cô thật sự chạm vào bộ phận sinh dục của đàn ông.
Trước kia cô cũng chỉ từng nhìn thấy dương vật đàn ông trong giấc mộng giả tưởng mà thôi, nhưng mỗi lần tỉnh lại sau những giấc mộng như thế, cô đều không nhớ rõ nó trông như thế nào cả.
Sau khi hết kinh hoảng, Liễu Nhứ chậm rãi tách ngón tay ra từng chút một, cô từ trong khe hở lén nhìn bức ảnh sắc nét không chút bóng mờ được đặt trên mặt bàn kia.
Bức ảnh này được chụp khi Mạnh Lễ đi giám định thương tích tại bệnh viện ngày hôm qua, anh giữ nó lại để dùng làm chứng cứ.
Trong ảnh chụp, dương vật đàn ông với kích thước khá lớn đang mềm nhũn nằm ngủ đông trong một khu rừng màu đen rậm rạp, trên đầu khấc dương vật có hai hàng dấu răng rất sâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ có chút ảo não cắn cắn môi dưới, dấu răng sâu như vậy, rốt cuộc ngày hôm qua mình đã dùng bao nhiêu sức vậy trời.
May mà chưa cắn đứt thứ này, nếu không mình tán gia bại sản cũng không đền nổi, còn phải ngồi chồm hổm trong tù vài năm.
Rụt rè xem xong ảnh chụp, Liễu Nhứ xoay mặt đi, cô buông ngón tay ra, nhìn Mạnh Lễ, giọng điệu thành khẩn van xin nói:
"Anh Mạnh, có thể không khởi kiện được không? Tôi chỉ vừa tốt nghiệp đại học, không muốn mang thanh xuân tốt đẹp của mình chôn vùi trong tù, chúng ta giải quyết riêng đi, tôi sẵn lòng bồi thường tất cả chi phí phát sinh khi anh trị liệu tại bệnh viện, đồng thời cũng bằng lòng bồi thường một phần phí tổn thất tinh thần của anh. Anh làm một bản hợp đồng đi, tôi ký tên đồng ý, tuyệt đối sẽ không chạy trốn."
Gia sản của Mạnh Lễ nhiều, bản thân anh cũng không thiếu tiền, không cần Liễu Nhứ bồi thường, tiền của anh cũng đã đủ nhiều để làm trị liệu.
Anh nhướng mày nhìn Liễu Nhứ, giọng điệu lạnh lẽo kiên quyết: "Làm sai thì phải bị trừng phạt, cô đừng mơ trốn thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật."
Lời này của anh có ý là, anh không muốn giải quyết riêng, Liễu Nhứ cứ chờ lệnh triệu tập của tòa án đi.
"Cô Liễu, họ Mạnh tôi đây lát nữa có việc gấp phải xử lý, mời cô rời khỏi đây ngay bây giờ." Mạnh Lễ vô cùng lạnh lùng ngầm ra lệnh đuổi khách.
Liễu Nhứ không muốn đi, cô còn muốn bàn lại: "Anh Mạnh... Anh Mạnh... Tôi chỉ vừa tốt nghiệp đại học, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì xấu, xin anh cho tôi một cơ hội để hối cải làm lại cuộc đời đi, tôi không muốn vào cục cảnh sát đâu."
Mạnh Lễ không thèm để ý, anh túm lấy Liễu Nhứ rồi ném người ra khỏi cửa, sau đó "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi say rượu