Sau khi say rượu


 
Liễu Nhứ không tha thứ cho Tiêu Bạch. Cô đẩy anh ta ra, mu bàn tay lau khóe mắt ửng hồng, xoay người đi về nhà.
Tiêu Bạch cầm chiếc bánh pudding dâu tây đặt bên cạnh bồn hoa đuổi theo: "Tiểu Nhứ, mang bánh pudding dâu tây mà cậu thích về đi."
Liễu Nhứ hất cánh tay người đàn ông đang vươn tới, buồn bực nói: "Tôi không ăn."
Đây là chút dũng khí cuối cùng của Liễu Nhứ. Nếu cô đồng ý ăn đồ ăn anh ta mang đến, thì điều đó đã chứng minh cô có ý muốn làm hòa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bây giờ cô không muốn tha thứ cho anh ta.
Tiêu Bạch rất hiểu Liễu Nhứ, cô là người không lãng phí. Mỗi lần ăn cơm đều ăn sạch đồ ǎn.
Anh ta tiến đến nắm lấy cổ tay Liễu Nhứ, nhét cái túi vào tay cô: 
"Tất cả những thứ này đều là mua cho cậu. Nếu cậu không ăn, tôi sẽ ném hết chúng vào thùng rác."
Nghe đến câu này, bước chân Liễu Nhứ hơi dừng lại. Trong lòng vô cùng tiếc nuối, bánh pudding dâu tây của Mộ Vân gia, một hộp phải tám mươi mấy tệ, một túi lớn bảy tám hộp cộng lại cũng có mấy trăm tệ rồi.
Gần đây cô nghèo muốn chết, tiền lương hàng tháng đều bị Mạnh Lễ khấu trừ đi để trả nợ, đồ ăn vặt vượt quá mười tệ đều không nỡ mua.
Thấy cô có chút buông lỏng, Tiêu Bạch lại tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn mua bánh pudding dâu tây cho cậu thôi. Tôi không yêu cầu cậu lập tức phải tha thứ cho tôi, cậu nhận lấy đi."
Tiêu Bạch thích nhất chính là dáng vẻ ăn uống của Liễu Nhứ. Cô rất ham ăn, mỗi lần gặp được món mình thích, khuôn mặt đều hiện lên vẻ sung sướng, hai mắt híp lại như vầng trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.
Mỗi lúc như vậy, anh ta lại muốn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Tiêu Bạch buông tay ra, lui về phía sau, chuyển cái túi sang tay Liễu Nhứ: "Tiểu Nhứ, cũng muộn rồi cậu về trước đi. Ngủ sớm một chút!”
Sau khi Tiêu Bạch đi, Liễu Nhứ đứng yên tại chỗ một hồi. Cuối cùng cô vẫn không ném mấy hộp bánh pudding dâu tây kia đi, cũng giống như cô không nỡ vứt bỏ con gấu trắng kia. Cô rũ mắt nhìn bánh trong túi, thở dài. Cho dù mình không ăn, cũng có thể mang đi tặng người khác, cứ vứt đi như vậy, quả thật quá lãng phí.
Liễu Nhứ xách bánh pudding dâu tây trở về, vừa mới ra khỏi thang máy, đang muốn tìm chìa khóa mở cửa thì thoáng nhìn thấy người đàn ông đang hút thuốc trước cửa nhà mình. Cô bỗng dưng sửng sốt.
Cô dừng một chút, mở miệng hỏi: "Anh Mạnh, trễ thế này, anh còn chưa ngủ sao?"
Mạnh Lễ dập tắt tàn thuốc, ngước mắt lên hỏi ngược lại: "Trễ như vậy, cô Liễu sao lại ra ngoài?"
Liễu Nhứ không muốn để anh biết chuyện vừa rồi, tùy tiện tìm một cái cớ: "Rác trong nhà đầy rồi nên tôi xuống lầu vứt rác."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Lễ khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn đồ vật trong tay cô: "Liễu tiểu thư thật hăng hái, buổi tối ra ngoài vứt rác, còn thuận đường đến Mộ Vân gia mua bánh ngọt sao?"
Liễu Nhứ nhất thời nghẹn lời, sao cô lại cảm thấy tối nay anh Mạnh nói chuyện có chút kỳ quái vậy nhỉ.
Cô mím môi, tiếp tục nói dối: "Đúng lúc có một người bạn đến Mộ Vân gia, cô ấy giúp tôi mang về một phần, vừa rồi tôi xuống lầu vứt rác thuận tiện cầm lên."
"À." 
Mạnh Lễ trả lời qua loa, cũng không vạch trần cô.
Liễu Nhứ lấy chìa khóa ra mở cửa, cô nghiêng người nói với Mạnh Lễ: "Anh Mạnh, nếu không có việc gì, tôi trở về trước. Anh cũng về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Cô vừa mới bước chân vào trong nhà, Mạnh Lễ lại đột nhiên mở miệng: "Tôi có chút không thoải mái."
Liễu Nhứ kinh ngạc quay đầu lại: "Sao? Chỗ nào không thoải mái?"
Mạnh Lễ rũ mắt nhìn đũng quần của mình, dùng ánh mắt ý bảo: "Phía dưới."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Nhứ bỗng dưng đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Anh... Chỗ đó của anh làm sao vậy?"
Mạnh Lễ khẽ cau mày nói: "Muốn cứng lại không cứng được, rất khó chịu, còn có chút đau, cô xoa xoa giúp tôi đi."
Liễu Nhứ cắn môi dưới, vẻ mặt rối rắm, chần chờ một hồi, nói: "Anh Mạnh, anh vào phòng trước đi."
Mạnh Lễ nâng chân dài, đi thẳng vào. Phòng Liễu Nhứ sạch sẽ và gọn gàng, đồ nội thất được sắp xếp gọn gàng, rất ngăn nắp.
Anh quét qua một vòng bố trí trong phòng, đi đến ghế sofa và ngồi xuống.
Liễu Nhứ đóng cửa lại, đặt bánh pudding dâu tây lên bàn ăn.
Cô còn muốn chậm chạp thêm một chút nữa, Mạnh Lễ lập tức mở miệng gọi cô qua: "Cô Liễu, hình như tôi càng khó chịu hơn rồi, cô mau tới xem một chút.”
"Được."
Liễu Nhứ chậm rãi đi qua, ngồi bên cạnh Mạnh Lễ, chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé, chậm chạp cởi thắt lưng của anh.

 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi say rượu