Sau khi say rượu


 
Mạnh Lễ điềm tĩnh lái xe đến bệnh viện.
Trong khi làm kiểm tra, anh nói với bác sĩ về hiện tượng dương vật của anh cương lên lúc sáng nay.
Bác sĩ nói rằng đó là một phản ứng bình thường trong quá trình phục hồi, lúc nãy bác sĩ vừa kiểm tra dương vật của Mạnh Lễ, phản ứng tình dục của anh đã cải thiện hơn so với trước.
Mặc dù quá trình hồi phục khá chậm nhưng dù sao vẫn còn cơ hội bình phục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần kiên trì điều trị từ ba đến năm tháng nữa là có thể khôi phục như bình thường.
Bác sĩ kê thuốc rồi dặn dò Mạnh Lễ những điều cần chú ý của thuốc, sau đó để anh về nhà.
Nghe nói bệnh tình có chuyển biến thì tâm trạng tồi tệ của Mạnh Lễ trở nên tốt hơn chút.
Nhưng đối mặt với Liễu Nhứ thì khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức sụp đổ.
Liễu Nhứ không ngừng hoang mang, xoắn ngón tay, nỗ lực hồi tưởng sáng hôm nay mình có làm việc gì khiến anh Mạnh không vui không.
Hình như là không có.
Tối qua Mạnh Lễ nói là cần phải trị liệu, cô cũng đã đáp ứng anh.
Anh làm mạnh như vậy có vẻ rất thích thú, sáng nay cô thức dậy mà đùi vẫn còn đau âm ỉ.
Cô rất tủi thân, hoàn toàn không biết bản thân đã làm sai điều gì.

Nháy mắt thì cuối tuần ngắn ngủi cũng trôi qua.
Thứ hai Liễu Nhứ về công ty làm việc.
Vừa mới quét thẻ chấm công còn chưa ngồi nóng ghế thì thư ký Lý đã tiến vào: “Tiểu Liễu, mô hình mà giám đốc Tiêu cần đã làm xong rồi cô đợi lát nữa đem mô hình và hạng mục đến công ty White tìm giám đốc Tiêu bàn chuyện nhé, nhất định phải làm cho giám đốc Tiêu hài lòng.”
Hễ nghe đến tên của Tiêu Bạch là Liễu Nhứ không khỏi giật mình.
Hạng mục này giống như một củ khoai nóng bỏng tay làm cô đứng ngồi không yên nhưng lại không dám bỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người làm công hèn mọn không dám chống lại cấp trên.
Huống hồ cô hiện tại còn thiếu Mạnh Lễ nhiều tiền như vậy, nếu vứt đi bát cơm này đi thì chỉ khiến tình hình tệ hơn.
Liễu Nhứ đứng dậy cười nhạt: “Dạ vâng Thư ký Lý, lát nữa tôi sẽ đi, cô yên tâm tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Vì Tiêu Bạch đã dặn trước nên khi cô vừa đến, tiếp tân đã lập tức dẫn cô lên thẳng phòng của anh ta.
Tiêu Bạch nhận lấy mô hình để trong tay ngắm nghía, anh ta không quan sát tỉ mỉ mà chỉ tùy ý lướt qua vài cái, nhấc mí mắt nhẹ giọng hỏi: “Ăn thử bánh pudding dâu tây chưa? Mùi vị thế nào?”
Liễu Nhứ đang ngồi đối diện bất ngờ một trận. Cô không ngờ Tiêu Bạch lại hỏi cô những chuyện nhỏ ngoài lề như thế này trong giờ làm việc.
Cô ngước mắt lên nhìn Tiêu Bạch một cái qua loa trả lời: “Chưa ăn, tặng người khác rồi.”
Sáng nay lúc đi làm cô tiện tay đem bánh pudding đến công ty cho đồng nghiệp ăn rồi.
Tiêu Bạch ngồi đối diện trầm mặt xuống: “Vì sao lại không ăn?”
Liễu Nhứ quay mặt đi “hừ” một tiếng.
Tiêu Bạch biết rằng biểu cảm này của cô là đang tức giận.
Trước kia lúc hai người ở bên nhau, mỗi khi cô không vui không muốn để ý đến anh ta thì liền quay đầu lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi phớt lờ anh ta.
Rõ ràng là do chính mình vô lý bỏ rơi cô hai năm, Tiêu Bạch cũng không thể nào trách cô.
Anh ta dịu mặt lại nhẹ nhàng dỗ dành: “Cho người khác rồi thì thôi, dù gì cũng không tốn bao nhiêu tiền, lần sau anh lại mua cho em.”
“Anh đừng tặng nữa, tôi không muốn ăn.” Liễu Nhứ ngang ngược nói.
Lần này trong người cô chỉ còn lại chút khí thế nhất định phải bảo vệ phòng tuyến.
Anh ta phụ cô, cô không thể nào mềm lòng nghe anh ta nói vài lời dỗ dành liền quay lại hòa hợp như trước kia nữa.
Tiêu Bạch đã hỏi thăm những người bạn trước đây, nhiều năm như thế Liễu Nhứ đều ở một mình, từ sau khi anh ta rời đi, cô chưa từng tìm thêm một người bạn trai nào cả.
Liễu Nhứ lớn lên trông rất thanh tú, xinh đẹp, tuy cũng chẳng phải là đại mỹ nữ gì, nhưng mấy tên mọt sách theo đuổi cô cũng không ít.
Tiêu Bạch cảm thấy trong lòng Liễu Nhứ nhất định vẫn có anh ta, nếu không thì tại sao cô lại từ chối việc tìm bạn trai chứ.
Trong lòng cô bây giờ đang có khúc mắc, chỉ cần anh ta tiếp tục dỗ cô thì qua một đoạn thời gian cô chắc chắn sẽ tha thứ cho anh ta.
Trong công việc, anh ta không hề làm khó cô mà sảng khoái đưa hợp đồng đã ký cho cô.

Chạng vạng tối, sắc trời u ám.
Lầu 9 tòa 10 khu chung cư Hoa Uyển.
Mạnh Lễ đang ngồi trên sofa, bụng đói cồn cào sắc mặt u ám.
Lúc nãy anh gọi cho cô mấy cuộc điện thoại nhưng không có người nhận, gửi mười mấy tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Giờ này rồi mà người phụ nữ xấu xí đó vẫn chưa chịu trở về nhà là đang định để anh đói chết ư.
Giữa lúc anh đang sắp nổi cơn tam bành thì điện thoại đột nhiên kêu lên, anh rũ mắt xong nhìn một cái thì bất thình lình trên màn hình hiển thị ba chữ "người phụ nữ xấu xí".
Mạnh Lễ nhấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia ngay lập tức vang lên giọng nói xin lỗi của Liễu Nhứ: "Anh Mạnh, thật xin lỗi anh lúc nãy điện thoại tôi để chế độ tắt âm nên không nhìn thấy cuộc gọi của anh. Hôm nay công ty tôi phải tăng ca, nhất thời quên mất nhắn lại với anh là hôm nay tôi không thể về nhà làm cơm, hôm nay anh ráng tự mình làm cơm ăn đi nhé. Bye bye, tôi đi làm việc trước đã."
"Alô... Alô… Cô..."
Mạnh Lễ còn chưa nói được câu gì thì cô đã tắt máy trước, vì cô đang lén gọi điện thoại sau lưng Tiêu Bạch nên không dám nói chuyện quá lâu.
Mạnh Lễ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã bị tắt, giận đến xanh mặt, phẫn nộ ném điện thoại lên sofa.
Người phụ nữ đáng chết này không về nấu cơm cũng không nói trước hại anh đói bụng lâu như vậy, cô đang cố tình đúng không?


 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi say rượu