Sau khi say rượu


 
Liễu Nhứ gặm cắn đôi môi mỏng gợi cảm của người đàn ông, bốn cánh môi dán sát vào nhau, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy nhau, nước bọt hòa quyện, tiếng mút đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên lặng, khiến người nghe phải đỏ mặt hồng tai.
Cơ thể Mạnh Lễ hơi cứng ngắc, bị người phụ nữ cắn bờ môi tê dại như điện giật, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề.
Liễu Nhứ hôn đủ rồi, khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi dán vào nhau dần dần tách ra, từ trên môi kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt, nối liền giữa miệng hai người.
Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Lễ, hơi thở hổn hển, nhẹ giọng nói: "Tiêu Bạch, sao anh lại đến nhà tôi? Anh vẫn muốn hôn à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ký ức của Liễu Nhứ hiện tại dừng ở khoảng thời gian cô yêu Tiêu Bạch say đắm, năm xưa mỗi lần hẹn hò xong, Tiêu Bạch sẽ đưa cô về ký túc xá, hai người sẽ trốn sau gốc cây lớn dưới ký túc xá hôn nhau.
Một chàng trai mới ngoài hai mươi, tràn đầy tinh lực, nghiện hôn nên không nỡ buông ra, vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, say sưa một hồi mới thả cô đi.
Liễu Nhứ đêm nay uống quá nhiều, trí nhớ hỗn loạn, còn tưởng rằng Tiêu Bạch lại đến nhà muốn hôn tiếp.
Cô kiễng chân lên, đến gần môi người đàn ông, muốn hôn Mạnh Lễ lần nữa.
Lời nói của người phụ nữ giống như một gáo nước lạnh dội lên người Mạnh Lễ, trực tiếp dập tắt chút cảm xúc kiều diễm mới sinh ra trong người anh.
Khi Liễu Nhứ lại muốn hôn lần nữa, vẻ mặt Mạnh Lễ tối đen, một tay đẩy cô ra.
"Ối..." 
Liễu Nhứ kêu lên một tiếng, "phịch" một tiếng, cô bị người đàn ông đẩy ngã xuống đất.
Mạnh Lễ bị trở thành kẻ thay thế, trong lòng anh cảm thấy tức giận, dùng sức rất lớn để đẩy, khiến Liễu Nhứ ngã đau mông.
"Hu hu... Đau quá..."
Người đàn ông mặc kệ người phụ nữ đang kêu đau trên mặt đất, quay người trở lại phòng ngủ với vẻ mặt u ám.
Liễu Nhứ uống rượu xong, đang nóng nảy vô lý, đột nhiên trở nên ngoài lạnh trong nóng, trong nhận thức của cô, người vừa đẩy cô chính là Tiêu Bạch.
Cho nên cô càng cảm thấy uất ức.
Cô lăn lộn trên mặt đất, khóc lớn tiếng: "Hu hu... Tiêu Bạch, tên lưu manh, sao anh đẩy tôi... Hu hu... Mông tôi đau quá..."
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười phút sau, Liễu Nhứ vẫn đang khóc.
Tiếng khóc đứt quãng truyền vào trong phòng, khiến Mạnh Lễ cảm thấy bực bội.
Anh chửi thầm, lật chăn lên bước xuống giường, đi đến trước mặt Liễu Nhứ.
Người trước mặt đứng sừng sững, đổ bóng ma xuống.
Liễu Nhứ nhận thấy sự tồn tại của Mạnh Lễ, ôm lấy cẳng chân anh, vừa khóc vừa xoa: "Tiêu Bạch, tại sao anh lại đẩy tôi, mông tôi đau quá... Hu hu..."
Nghe thấy tên của người đàn ông khác, đôi mày kiếm xinh đẹp của Mạnh Lễ cau lại.
Anh ngồi xổm xuống, nâng chiếc cằm nhỏ của Liễu Nhứ lên, để cô nhìn anh.
"Tôi là ai?" Anh hỏi.
“Tiêu Bạch.” Liễu Nhứ không hề suy nghĩ, buột miệng nói.
Sắc mặt Mạnh Lễ lập tức tối sầm, anh dùng sức nhéo cằm cô, trầm giọng hỏi: “Cô nhìn cho rõ, tôi là ai?"
Người đàn ông nhéo mạnh, cằm Liễu Nhứ đau nhức, thần trí cũng vì thế mà khôi phục một chút, ánh mắt mê man cũng trở nên thanh tỉnh hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào Mạnh lễ đang trên bờ vực của sự tức giận một lúc, sau đó lắp bắp trả lời: "Anh… Anh Mạnh, anh là anh Mạnh."
Cuối cùng cũng nhận đúng người.
Vẻ mặt Mạnh Lễ hơi nguôi giận, buông ra ngón tay đang nhéo cằm Liễu Nhứ.
Đột nhiên vào lúc này, cổ họng Liễu Nhứ phát ra một tiếng nôn khan: "Ọe... Ọe... Anh Mạnh, tôi muốn..."
Mạnh Lễ vừa nhìn thấy các triệu chứng của Liễu Nhứ, anh lập tức biết cô muốn nôn.
Sàn nhà mới được người giúp việc lau hôm qua, hiện tại bóng loáng như mới, nếu cô nôn xuống đất làm bẩn sàn nhà, anh sẽ bóp chết cô ngay lập tức!
Bệnh sạch sẽ của Mạnh Lễ rất nghiêm trọng, anh sẽ không cho phép bãi nôn chua lòm lưu lại qua đêm trên sàn nhà bóng loáng trong nhà anh.
"Nhịn đi, không được nôn ở đây."
Mạnh Lễ quát nhẹ một tiếng, lập tức bế Liễu Nhứ lao vào nhà vệ sinh.
Chẳng mấy chốc, Mạnh Lễ đã đặt Liễu Nhứ trước mặt bồn cầu, còn giúp cô mở nắp bồn cầu lên.
“Ọe… Ọe…” Liễu Nhứ nôn mạnh vào bồn cầu.
Một lúc sau, Liễu Nhứ nôn xong, cả người thoải mái.
Cô nhấn van xả nước để tống chất nôn ra ngoài, sau đó cởi váy và quần lót, ngồi thẳng lên bồn cầu để đi tiểu.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên, Mạnh Lễ ở bên cạnh lập tức sững người.
Chiếc váy Liễu Nhứ mặc hôm nay hơi chật, cởi váy xuống giữa đùi, bó sát vào hai bên đùi khiến cô hơi không thoải mái.
Cô dứt khoát nhấc chân lên, cởi váy và quần lót vướng víu ra, ném sang một bên.
Mạnh Lễ: "..."
Hai chân mảnh khảnh, trắng nõn cùng âm đạo đầy đặn khiến Mạnh Lễ nhìn đến mức nóng bừng người.
Liễu Nhứ đi tiểu xong, đứng dậy, lại nhào vào lòng Mạnh Lễ.
Cô kéo vạt áo trước ngực người đàn ông, không ngoan ngoãn không buông tha, lẩm bẩm: "Bẩn quá, tắm đi, tôi muốn tắm, nhanh chuẩn bị nước tắm cho tôi."
Khi cô đang nói, cô đã duỗi tay cởi áo trên của mình.
Người phụ nữ khỏa thân dựa vào lòng anh, không ngừng la hét đòi tắm.
Mạnh Lễ nhéo cằm Liễu Nhứ, hỏi cô: "Cô biết tôi là ai không?"
Liễu Nhứ nghe vậy, cô nhìn anh một lúc rồi nói: "Anh Mạnh."
Mạnh Lễ cong môi cười lạnh, người phụ nữ này biết rõ là anh, còn dám sai anh chuẩn bị nước tắm, quá to gan lớn mật.
 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi say rượu