Sau khi say rượu


 
Ánh nắng ban mai ấm áp đi qua khe hở của rèm xuyên vào phòng, chiếu lên đôi nam nữ trần truồng đang ôm nhau trên giường.
Hàng mi thanh mảnh của người phụ nữ rung lên, rồi từ từ mở mắt ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú khi ngủ của người đàn ông, Liễu Nhứ đột nhiên giật mình, khoảnh khắc tiếp theo, những hình ảnh dâm đãng và khiêu gợi đêm qua tràn vào đầu cô như thuỷ triều.
Hình ảnh dừng lại ở phút cuối, người đàn ông không rút dương vật ra mà đút sâu vào bên trong, bắn rất nhiều tinh dịch đặc quánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác bị tinh dịch bắn vào lại dâng lên, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhứ tái nhợt, cả người run lên vì tức giận.
Cô đẩy người đàn ông đang ngủ ra, giơ tay tát vào mặt Mạnh Lễ một cái “bốp”.
“Hừ…” Mạnh Lễ cau mày, gò má đau rát, và sau đó tỉnh lại.
Anh ngơ ngẩn nhìn Liễu Nhứ trước mặt đang tức giận, có chút không hiểu vì sao.
“Làm sao vậy?”
Người đàn ông hỏi, giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh dậy nghe rất gợi cảm.
Liễu Nhứ tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng như sắp khóc, cô nhặt một cái gối ném mạnh vào người đàn ông, nghẹn ngào hét lên: “Mấy ngày nay tôi đang đến ngày nguy hiểm, tối qua sao anh lại bắn vào? Huhu…”
Mạnh Lễ dừng một chút, hơi cúi đầu, sau đó trầm giọng nói: “Xin lỗi cô, nếu có con thì sinh đi, tôi nuôi.”
Liễu Nhứ ngạc nhiên nhìn Mạnh Lễ, như thể cô vừa nghe điều gì đó khó tin.
Thay vì vui mừng vì người đàn ông sẵn sàng chịu trách nhiệm, cô lại càng buồn hơn.
Anh có thể chăm sóc đứa trẻ.
Nhưng cô không muốn đứa trẻ phá huỷ tương lai của cô.
Nếu cô sinh con cho anh, thì sau này cô phải tìm bạn trai như thế nào? Làm sao để gả đi?
Đàn ông nào mà không ghét vợ mình sinh con cho người khác chứ?
Không thèm để ý đến người đàn ông, Liễu Nhứ cúi người nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất, ngón tay run rẩy cài khuy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tối hôm qua Mạnh Lễ đâm vào quá mạnh, lúc đứng lên đùi cô khẽ run, bụng dưới còn có chút khó chịu.
Mặc quần áo xong, Liễu Nhứ không nhìn anh nữa, cô đi ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Sau khi nguôi giận, Liễu Nhứ bình tĩnh lại, đi đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.
Bắn từ tối qua đến bây giờ cũng tầm mười tiếng, vẫn còn thời gian.
Tuy nhiên hiệu quả của thuốc tránh thai không phải là một trăm phần trăm, Liễu Nhứ vẫn có chút không an tâm.
Bởi vì người đàn ông bắn vào bên trong, Liễu Nhứ cả ngày lo lắng, sắc mặt không tốt, cả buổi đi làm mà thần sắc hoảng loạn.
Tiêu Bạch tưởng cô bị ốm, muốn đưa cô đến bệnh viện.
Liễu Nhứ lảng tránh, nói rằng gần đây khu chung cư đang có công trình xây dựng nên cô ngủ không ngon, chỉ là tinh thần kém đi chút còn cơ thể thì không sao.
Sau hai tuần hồi hộp chờ đợi, vào một buổi sáng, khi Liễu Nhứ đi vào phòng tắm, cô phát hiện bà dì của mình đã đến rồi.
Khói mù trong lòng cô bỗng chốc tan đi, Liễu Nhứ vui vẻ thay băng vệ sinh, giống như nhặt được bảo bối.
Lúc trước cô cảm thấy bà dì ghé thăm thật phiền toái, nhưng giờ nhìn thấy màu đỏ quen thuộc này lại thấy thân thuộc.
Hy vọng bà dì sẽ đến đúng ngày mỗi tháng.
Hôm nay sau khi tan làm, Liễu Nhứ về đến nhà và treo túi lên.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Cô đi ra mở cửa và hơi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông: “Tôi còn chưa ăn cơm, có thể vào nhà cô ăn cơm được không?” Mạnh Lễ cúi đầu nhìn Liễu Nhứ, nhẹ giọng hỏi.
Sắc mặt người đàn ông trông có vẻ tiều tuỵ, làn da nhợt nhạt, cằm nhọn hơn trước, có vẻ như anh đã gầy đi.
Liễu Nhứ ngạc nhiên, sao mới hai tuần không gặp, anh Mạnh giống như bệnh nặng sắp chết thế này.
Khoảng thời gian trước, Liễu Nhứ cả ngày lo lắng sốt ruột, sợ rằng mình sẽ vô tình mang thai.
Cô tức giận và không muốn gặp Mạnh Lễ, sau khi đóng sầm cửa lại, rời đi vào ngày hôm đó, cô đã từ chối nấu ăn cho Mạnh Lễ với lý do phải làm thêm giờ.
Cô thường ra ngoài làm việc, vì muốn tránh mặt anh mà cô cố tình tính toán thời gian, chưa bao giờ ra ngoài cùng lúc với anh.
Sau khi Liễu Nhứ bỏ đi, Mạnh Lễ đã gửi một tin nhắn cho cô, nếu có chuyện gì có thể tới tìm anh.
Liễu Nhứ chỉ đáp: “Anh Mạnh, tôi muốn ở một mình, thời gian này phiền anh đừng quấy rầy tôi.”
Mạnh Lễ đuối lý, biết rằng Liễu Nhứ tức giận nên cũng không đi tìm cô.
Vì vậy trong hai tuần qua, hai người họ chưa gặp nhau lần nào.
Mạnh Lễ thường đứng trước cửa sổ dưới nhà mình, nhìn xuống cửa khu chung cư.
Hai tuần nay, cứ khoảng mười giờ tối là anh lại thấy một chiếc Porsche màu đen dừng ở trước cổng khu chung cư.
Sau đó Liễu Nhứ sẽ bước xuống từ ghế phụ và vẫy tay chào người đàn ông ngồi trong xe.
Mạnh Lễ biết đó là “Tiêu Bạch” mà Liễu Nhứ thường hay nhắc đến.
Anh âm thầm đánh giá người đàn ông, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao ráo, dáng vẻ đường hoàng, gần như ngang hàng với anh.
Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Bạch đưa Liễu Nhứ về, Mạnh Lễ lại cảm thấy hơi khó chịu.
Cảm giác thế nào ta?
Anh cũng không nói rõ được.
Dù sao cũng thấy rầu rĩ không vui.






 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi say rượu