Sau khi say rượu


 
Chương 8: Thỏa thuận
“Ừng ực… ừng ực...” Liễu Nhứ uống từng ngụm từng ngụm sữa, chỉ trong chốc lát đã thấy đáy chai sữa.
Cô xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình rồi nhìn Mạnh Lễ, vẻ mặt cực kỳ đáng thương: “Anh Mạnh, tôi vẫn còn hơi đói, có thể cho tôi ăn thêm chút gì đó không?”
Mạnh Lễ không đành lòng nhìn cô như vậy, giống như một con chó nhỏ bị bỏ đói một tuần nên anh lập tức quay người lấy gói bánh mì còn chưa mở trên bàn ném qua cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Nhứ bắt được gói bánh lập tức ngồi thẳng dậy mở bao rồi ăn lấy ăn để như hổ đói.
Cô đã quá đói rồi nên chẳng thèm giữ hình tượng mà ăn đến rơi vãi mấy vụn bánh.
Mạnh Lễ khẽ cau mày nhìn Liễu Nhứ đang ngồi trên sàn, tự hỏi sao vừa nãy anh có thể “cương lên” với người phụ nữ luộm thuộm này chứ?
Nếu nói ra, nhất định đám anh em của anh sẽ không tin anh nhưng đường đường là một vị tổng tài, có cô gái xinh đẹp nào mà chưa từng gặp qua, vậy mà lại có phản ứng với một người phụ nữ hết sức bình thường còn luộm thuộm như vậy cơ chứ.
Hễ nói đến việc này thì sắc mặt của Mạnh Lễ lại không được tốt lắm.
Chỉ là mới qua ba phút thì anh cảm thấy cái thứ dưới đũng quần kia đã hạ xuống rồi.
Chẳng lẽ phải cần người phụ nữ đó không ngừng kích thích bản thân thì thứ dưới đũng quần mới “cương lên” được?
Liễu Nhứ ăn hết nửa túi bánh mì, lấy tay chùi những vụn bánh mì còn sót lại trên miệng rồi ngẩng đầu lên nói với Mạnh Lễ: “Anh Mạnh, cảm ơn sự chiêu đãi của anh, tôi đã ăn no rồi.”
Trước khi Mạnh Lễ kịp phản ứng thì cô đã nhanh chóng chạy qua, đôi tay vừa chùi vụn bánh mì ôm chân anh rồi bắt đầu lớn tiếng khóc: “Hu hu... anh Mạnh, cầu xin anh đừng nộp đơn kiện tôi, để cho tôi một cơ hội sửa chữa lỗi lầm, tôi nguyện ý bồi thường toàn bộ chi phí chữa trị cũng như dốc hết khả năng cho phép giúp anh điều trị cơ thể.”
Tay cô thật sự rất bẩn, anh vừa cúi đầu đã nhìn thấy mu bàn tay dính đầy vụn bánh màu trắng, có lẽ trên đó còn dính cả nước miếng mà anh không thể thấy được.
Chứng mắc bệnh sạch sẽ của Mạnh Lễ lại nổi lên, anh siết chặt tay hít một hơi thật sâu cố kìm nén cảm xúc muốn đánh người, từ từ ngồi xuống kéo Liễu Nhứ đứng lên.
Anh nhìn dáng vẻ khóc giả tạo của Liễu Nhứ, trầm giọng nói: “Đã mang thỏa thuận đến chưa?”
“A? Thỏa thuận?” Tiếng khóc phát ra từ Liễu Nhứ lập tức dừng lại, cô ngẩn người một lúc mới phản ứng kịp Mạnh Lễ đang nói về việc hợp đồng bồi thường.
“Có, có, anh Mạnh đợi tôi chút.”
Lúc sáng, khi Liễu Nhứ ra khỏi nhà có mang theo một cái túi màu trắng, bên trong đã có sẵn hai bản thỏa thuận được in ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô vội vàng quay lại nhặt cái túi xách tay vừa vào đã bị vứt ngay cửa, kéo khóa kéo rồi lấy hai bản thỏa thuận ra đưa cho Mạnh Lễ: “Anh Mạnh, anh xem thử  hai bản thỏa thuận này có được không?”
Mạnh Lễ cúi đầu nhận lấy bản thỏa thuận, cúi đầu cẩn thận xem xét.
Trên thỏa thuận viết: 
“Ngày XX tháng XX năm 20XX, bên A Liễu Nhứ do say rượu nên đã đi nhầm tầng vào nhầm phòng 901 của bên B Mạnh Lễ và vô tình cắn vào chỗ “hiểm” của anh tạo thành một số tổn thương nhất định.
Hai người đã tự thương lượng riêng với nhau, bên B Mạnh Lễ quyết định không truy tố và khởi kiện.
Bên A Liễu Nhứ sẵn sàng chi trả mọi chi phí phát sinh trong quá trình điều trị của bên B Mạnh Lễ lẫn việc bồi thường thiệt hại tinh thần.
Bên A Liễu Nhứ, CMT XXXXXXXXXXXX
Bên B Mạnh Lễ, CMT XXXXXXXXXXXXX
Sau khi hai người đồng ý ký tên lên thỏa thuận, bản thỏa thuận này lập tức có hiệu lực.”
Mạnh Lễ xem xong thỏa thuận thì ngẩng đầu lên nhìn Liễu Nhứ, nói: “Bản thỏa thuận này vẫn chưa đầy đủ, cô cần bổ sung thêm một điều kiện nữa.”
“Bổ… bổ sung cái gì?” Liễu Nhứ nhìn Mạnh Lễ mặc tây trang chải chuốt gọn gàng, trong lòng đột nhiên run lên.
Cô cảm thấy Mạnh Lễ lúc này như một nhà tư bản mà bất kỳ lúc nào cũng có thể bóc lột dân thường.
Liễu Nhứ sờ vào chiếc ví mỏng của mình và thầm nghĩ không phải là anh đang định moi tiền của mình chứ?
Liễu Nhứ giữ chặt cái ví tiền trong túi xách mỏng manh của mình thầm nghĩ, liệu cái tên này có đang dùng hình thức trá hình mà tranh thủ moi tiền của mình hay không?
Mạnh Lễ đứng lên cầm lấy cây bút, anh chống tay lên bàn, xoạt xoạt viết một lúc rồi đưa bản thỏa thuận cho Liễu Nhứ xem.
Liễu Nhứ cầm lấy bản thỏa thuận thì phát hiện Mạnh Lễ đã gạch bỏ chỗ “bồi thường thiệt hại tinh thần”.
Anh còn bổ sung bên dưới: “Tôi sẵn sàng làm mọi khả năng của mình để giúp đối phương chữa khỏi.”
Cô cảm thấy câu này có chút quen tai, đây không phải là câu vừa nãy cô cầu xin anh mà tùy tiện nói ra hay sao?
Xem ra thỏa thuận này cũng không có gì quá đáng.
Không cần bồi thường về thiệt hại tinh thần, cô còn tiết kiệm được một khoản.
Liễu Nhứ ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Mạnh Lễ: “Anh Mạnh, anh chỉ thêm một điều kiện này thôi sao, không còn điều kiện khác nữa à?”
“Không còn, nếu cô cảm thấy thỏa thuận hợp lý thì chúng ta ký tên đi.”
Liễu Nhứ cúi đầu tỉ mỉ xem xét lại thỏa thuận một lần nữa, cô cảm thấy bản thỏa thuận này không có vấn đề, mọi thứ đều hợp lý.
Cô sợ là Mạnh Lễ đổi ý nên lập tức ký vào bản thỏa thuận.
 


Nhấn để mở bình luận

Sau khi say rượu