Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng



“Vâng, thưa cô cả.



Nước mắt của Hứa Dao lăn dài xuống hai bên gò má, rất nhanh chúng đã bị cô ta lau đi, chị gái đối xử với cô ta tốt như vậy, cô ta nhất định phải bảo vệ cho chị gái thật tốt.


Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên, Hứa Dao lấy ra lướt xem, là một tin nhắn đến từ dãy số xa lạ tự xưng là mẹ ruột của cô ta.


Đối phương hẹn cô ta buổi chiều gặp mặt nhau, địa chỉ là khu nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô.


Chọn địa điểm như vậy, đổi lại trước kia, cô ta chỉ cảm thấy nơi này có tính riêng tư cao, nhưng hiện tại, cô ta chỉ cảm thấy đối phương đang chột dạ, cố gắng làm vậy vì không thể để người khác nhìn thấy sự thật mình đang che giấu.


Cô ta cất di động đi, nặng nề thở ra một hơi, đáy mắt dâng lên ý chí chiến đấu vô cùng mãnh liệt.


Trong quá trình bác sĩ gia đình kiểm tra mắt cho Hứa Dao, Hứa Nhân Nhân vẫn luôn ở bên cạnh, hơn nữa còn dùng điện thoại di động ghi âm lại lời dặn của bác sĩ.


Chờ sau khi bác sĩ rời đi, cô nói những lời bác sĩ đã dặn cho dì giúp việc trong nhà, nhờ dì ấy chăm sóc em gái nhiều hơn trong những ngày gần đây.


Sau khi dặn dò tất cả những điều cần chú ý, cô mới quay trở lại phòng của Hứa Dao.


"Chị đã nói bệnh ở mắt có khi nhẹ nhưng cũng có khi nặng, không thể xem thường, may mà chị gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em, nếu không khéo em sẽ bị viêm kết mạc mãn tính mất, may mà trong nhà mình không có hoa tươi, nếu không bệnh của em sẽ nghiêm trọng hơn đấy.

"

Hứa Dao mang vẻ mặt cảm kích nhìn về phía Hứa Nhân Nhân: "Em xin lỗi, làm chị lo lắng rồi.

"

"Xin lỗi làm gì, đây cũng không phải lỗi của em, nếu không phải em thức đêm vì chị, bệnh của em cũng sẽ không tái phát, chúng ta là chị em, không cần khách sáo như vậy.

"

"Thật ra, em vẫn luôn lo lắng chị sẽ trách em, nếu như không phải em cướp cuộc sống của chị, những gì của em lúc này tất cả nên là của chị mới đúng, mà cảnh ngộ của chị cũng vốn dĩ nên là của em.

"

Hứa Dao đã muốn thành thật tâm sự với cô từ lâu, bây giờ chính là lúc cô ta có thể nói ra chuyện này.


"Cô bé ngốc, làm sao chị có thể trách em, lúc mọi chuyện xảy ra, chúng ta cũng chỉ mới hơn một tuổi, đứa trẻ miệng còn hôi sữa có thể làm cái gì, giống như những gì chị đã nói với cha mẹ, chỉ cần có thể về nhà, chị đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

"

Hứa Nhân Nhân thuận thế kéo bàn tay nhỏ bé của cô ta, vẻ mặt vui mừng nói: "Em không có bất mãn vì chị đến đây, chị cũng không có bởi vì sự tồn tại của em mà oán trách trong lòng, đây đã là may mắn lớn nhất, cho nên, chúng ta chỉ cần nhìn về phía trước, sống tốt mỗi một ngày là được rồi.

"

Hứa Dao cảm động đến mức lệ nóng doanh tròng, cô ta gật đầu thật mạnh: "Được, em nghe lời chị, em sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

"

Hứa Nhân Nhân cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, khen ngợi nói: "Cái này chị nói mới đúng, cám ơn em gái đã thay chị tận hiếu với cha mẹ hơn hai mươi năm, những ngày còn lại chúng ta sẽ cùng nhau hiếu thảo với cha mẹ, được không?"

"Được.

" Hứa Dao nặng nề gật đầu, nụ cười rốt cục không còn mất tự nhiên nữa.


[Chỉ hy vọng em có thể chống lại sự mê hoặc của mẹ ruột, kiên định tin tưởng cha mẹ đối xử công bằng với em và chị, nếu như em thật sự để khuỷu tay hướng ra ngoài, người đau lòng nhất chính là mẹ, dù sao, mẹ đã vất vả dạy dỗ em hơn hai mươi năm như vậy, phần tình yêu và nỗ lực này không phải mẹ ruột của em muốn là có thể thay thế được.

]

[Trong lòng của cha vẫn vô cùng kính sợ ông nội, nhưng trước đây cha lại có thể bởi vì người mình yêu mà chống lại ông nội, cho nên cha đã thật lòng yêu mẹ ruột của em, nếu như ngày nào đó mẹ ruột của em tới cha, không nhịn được tình cũ không rủ cũng tới, đến lúc đó mẹ nên làm gì đây?]


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng