Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng



Trong lòng Hứa Nhân Nhân kêu rên một tiếng: [Chết tiệt, gã đàn ông cặn bã đó có nhiều chiêu trò như vậy, biết tới mùa quýt năm nào anh ta mới có thể lộ ra bản mặt thật cơ chứ, tôi sợ trước khi đợi được tới ngày đó cô út đã tự hủy chính mình trước rồi, hu hu~]

Hứa Ngạn Văn: "! "

Cô nàng cũng không có ngu xuẩn đến vậy, có điều những tin tức kia cũng làm cho người ta rất tò mò.


Ba giờ chiều, Hứa Dao lái xe tới chỗ hẹn.


Khu nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô thành phố có hoàn cảnh trong lành u tĩnh, núi cao thấp thoáng xanh biếc, nước từ khe núi đổ xuống chậm rãi chảy qua bên ngoài phòng trúc nhỏ.


Gió ấm thổi qua rừng trúc, mang theo một trận tiếng xào xạc, rất dễ dàng khiến người ta buông bỏ phiền não và áp lực, đắm mình trong phong cảnh tự nhiên.


Nhưng mà giờ phút này Hứa Dao lại có chút khẩn trương, cô ta hít sâu vài cái qua lại, mới đẩy cửa xuống xe.


Giữa trưa ngày chị gái được mang về nhà, điện thoại di động của cô ta bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ một số lạ, nội dung rất đơn giản [ Dao Dao, mẹ là mẹ con, mẹ ruột của con.

]

Mấy chữ này hiện trên màn hình, mỗi một chữ cô ta đều đọc được, nhưng khi chúng nó ở cùng một chỗ, lại khiến cho cô ta mất rất nhiều sức lực mới hiểu được ý nghĩa của nó là gì.


Từ lúc cha mẹ nuôi biết được con gái ruột sống ở thành phố lân cận, cô ta vẫn luôn cố gắng chấp nhận sự thật mình là hàng giả.


Cho đến khi bọn họ cẩn thận mà khẩn trương đón chị gái về nhà, cô ta mất cả đêm, mới có thể hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, hơn nữa còn chuẩn bị rời đi.


Mà từ khi cô ta biết thân thế của mình, đến quá trình quyết định rời khỏi cha mẹ nuôi, một khắc cô ta cũng không nghĩ tới việc đi tìm cha mẹ ruột.


Bởi vì cô ta biết, nếu như mình là đứa nhỏ được chờ mong, không có chuyện bản thân đã mất tích hơn hai mươi năm mà bọn họ cũng không tới tìm cô ta, cô ta không tin việc họ làm mất cô ta là vô tình.


Khi cô ta nghe tiếng lòng của chị gái nói sự tồn tại của mình có lẽ là một âm mưu, cô ta cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát ngắn ngủi, cô ta vẫn có thể chấp nhận.


Thử hỏi một người có thể nhẫn tâm vứt bỏ cốt nhục của mình, có thể có bao nhiêu giới hạn đạo đức và lương tâm đây?

Đây cũng không phải thời đại đói kém, sinh ra xong thì không nuôi con nổi.


Đơn giản chính là bọn họ không chờ mong đứa trẻ này đến mà thôi, trừ điều đó ra thì còn có thể là nguyên nhân gì đây?

Nếu như không có tiếng lòng của chị gái, cô ta cố lắm cũng nghĩ đến điều này.


Nhưng tiếng lòng của chị gái nói rõ, mục đích của bọn họ không chỉ có một điều này.


Hôm nay quay đầu lại nhìn thời gian tin nhắn kia xuất hiện, không phải chỉ hai chữ "trùng hợp" mới có thể nói rõ ràng.


Nếu như trong lòng chị gái oán hận vì sự tồn tại của cô ta, từ ngày đầu tiên cô trở về đã bắt đầu xa lánh cô ta, nhằm vào cô ta, vào lúc này, sự xuất hiện của mẹ ruột sẽ trở nên cực kỳ quan trọng.


Lần đầu tiên, cô ta có thể sẽ làm như không thấy, nếu là chị gái nhằm vào cô ta càng gay gắt hơn thì sao?

Nếu cô ta luôn bị chị gái chèn ép, một bên phải nhớ ân tình của cha mẹ nuôi, một bên lại phải thông cảm cho lòng ghen tị của chị gái, cha mẹ nuôi vì duy trì quan hệ chị em, nhất định sẽ muốn cô ta nhượng bộ chị gái.


Một lần hai lần cô ta có thể nhường, cũng bằng lòng nhường, nhưng nếu tám lần mười lần thậm chí hơn nữa thì sao?

Nếu như sự nhường nhịn của cô ta không làm cho chị gái hài lòng, ngược lại càng được nước lấn tới thì sao? Cô ta còn có thể rộng lượng ẩn nhẫn như vậy hay không?


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Thiên Kim Thật Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng