Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi



Nói xong, người cũng ngất đi.

Giờ phút này, lòng dạ đang tê liệt của Hề Huyền Lương đột nhiên thư giãn mấy phần, hắn bị chọc giận đến mức bật cười, cười đến mức dịu dàng nhu hòa, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự điên cuồng khó nói ra được, đó là bản chất của hắn.

Hắn nhìn về phía kiếm trong tay trầm ngâm mấy giây, theo kình phong đánh tới từ sau lưng, hắn hơi nghiêng mắt, dùng tay thúc đẩy kiếm trong tay, trong nháy mắt, kiếm bộc phát ra sức mạnh giao đấu với nó vài hiệp.

Cuối cùng, khi chỉ còn cách cái chết một bước, hắn lại dốc hết toàn lực thả ra sức mạnh mà mình đã kiềm chế từ lâu, dùng một kiếm chém vào người của con thú, để lại một vết tích hằn sâu dưới mặt đất.

Máu của ma thú văng lên má của Lâm Thanh Vãn.

Mi mắt nàng khẽ run.

Nàng biết không dễ gì lừa gạt được Hề Huyền Lương, nhưng hiển nhiên là hắn phải bước qua nội dung cốt truyện này, nàng không thể phá hỏng kịch bản được.

Trong nguyên tác, Hề Huyền Lương xém chút nữa đã bị ma thú giết chết, sở dĩ không chết là bởi vì hắn đã để lộ tu vi của mình, chung quy vẫn không thể giấu được nữa, cũng bởi vì việc bại lộ ở đây, vừa vặn bị tông chủ chạy đến nhìn thấy.

Cuối cùng, hắn được đại tông chủ thu nhận.

Có điều lại gặp phải một chút sai lầm, là Công Tôn Ngọc.

Nàng không biết vì sao Công Tôn Ngọc cũng ở đây, có lẽ là hiệu ứng cánh bướm.

Bởi vì nàng cứ quấn lấy Hề Huyền Lương suốt cả một đường, cho nên đã làm kéo dài thời gian, khiến kịch bản bị thay đổi một số chỗ.

Nhưng giống như kiểu không phải cố gắng thay đổi kịch bản tại chỗ như thế này, dường như hệ thống cũng sẽ không trách cứ nàng.

Không hiểu sao, nàng cảm thấy tính bao dung của hệ thống này vẫn còn rất mạnh.

Lúc Hề Huyền Lương trở về nàng vẫn còn đang giả vờ mê man, giống như vừa mới tỉnh lại vậy, nàng quay đầu lại hỏi: "Tam sư thúc, không sao chứ?"
Công Tôn Ngọc cười khổ lắc đầu, nếp nhăn trên mặt cũng nhăn lại theo động tác.

Bên tai truyền đến cười khẽ, máu trên gương mặt bị người dùng sức lau đi, giống như mang theo sự không vui, nhưng hắn lại mỉm cười: "Không phải tâm mạch của sư tỷ bị tổn hao hay sao?"
Lâm Thanh Vãn: "! " Khụ, ổn mà, nàng thừa nhận thói quen nhất thời soạn bậy ra một cái cớ không tốt cho lắm.

Nhưng dù sao nàng cũng phải tìm một cơ hội giả chết, bằng không thì nàng sẽ phải ra tay, còn phải để ngọn nguồn lộ ra ánh sáng, thà phạm chút sai lầm còn hơn.

Nếu như nàng lên sẽ khiến hắn hoàn toàn yên tâm, còn nếu giả chết nhiều lắm hắn chỉ hoài nghi mà thôi.

Nàng vờ như nghe không hiểu, cười một tiếng với hắn: "Đa tạ sư đệ quan tâm, ta từng ăn đan dược, khỏe hơn nhiều rồi.

"
Hề Huyền Lương chỉ cười không nói.

Công Tôn Ngọc lại chợt mở miệng, giọng nói vẫn là âm thanh trưởng thành, êm tai của nam tử ba mươi tuổi, ông ấy nói: "Nếu ta nhớ không lầm, ngươi tên Hề Huyền Lương nhỉ?"


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi