Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch



Triệu Sứ đứng vững, việc đầu tiên là đập cho Phương Bá Xuyên một cái vào đầu: "Cậu hét cái gì mà hét! Làm người ta giật cả mình!"

"Tôi đi học thêm đây!" Phương Bá Xuyên phấn khích nói.


Triệu Sứ cảm thấy khó hiểu.


Đi học thêm mà vui thế sao? Quả nhiên thế giới của học bá, người thường khó mà hiểu được.


Phương Bá Xuyên biết Triệu Sứ không hiểu ý mình, anh ta tiếp tục nói: "Lớp học thêm piano!"

"Ồ! " Triệu Sứ bừng tỉnh: "Tôi hiểu rồi.

Mấy ngày trước Hạ Đường đã đăng ký một lớp học thêm piano, chắc Phương Bá Xuyên phấn khích như vậy là vì đã đăng ký cùng một giáo viên với Hạ Đường.


"Cậu giỏi thật đấy.

" Triệu Sứ khâm phục nói: “Tôi nghe nói một năm thầy ấy chỉ nhận một học sinh, cậu thuyết phục thầy ấy nhận cậu như thế nào?"

"Còn không phải là nhờ vào năng khiếu âm nhạc hơn người của tôi sao, thầy không nỡ bỏ mặc một thiên tài như tôi.

"

Nhìn vẻ đắc ý của Phương Bá Xuyên, Triệu Sứ vỗ tay khen cậu ta một cái.


Trong sách, Phương Bá Xuyên được miêu tả là một thiếu niên thiên tài nên Triệu Sứ biết những gì cậu ta nói đều là thật, mặc dù vẻ mặt của cậu ta lúc này rất gợi đòn nhưng không còn cách nào khác, ai bảo cậu ta có vốn liếng để kiêu ngạo cơ chứ?

Lúc Tống Hứa Nghiễn đi ngang qua lớp học của họ, anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt - Phương Bá Xuyên thân mật bế Triệu Sứ xuống khỏi ghế, hai người vừa nói vừa cười.


Liên tưởng đến cảnh cô ta cùng Lục Cảnh Dương chung một ô vào buổi sáng, anh ta mơ hồ cảm thấy Triệu Sứ này có vẻ thâm sâu hơn mình nghĩ.

Ít nhất thì cô ta không phải loại trà xanh đơn giản, cô ta chắc chắn là loại cặn bã của cặn bã! Nếu không phải anh ta tâm tính kiên định thì có lẽ cũng đã trở thành một con cá trong ao của cô rồi.


Triệu Sứ cùng với Phương Bá Xuyên đi ra khỏi lớp, hai người đi về hai hướng khác nhau.

Triệu Sứ xuống lầu, đến cổng trường bắt xe về nhà, Phương Bá Xuyên lên lầu tìm Hạ Đường.


Hai người chia tay ở cầu thang, Triệu Sứ đi xuống được vài bậc thì nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.


"Cậu về! "

Triệu Sứ quay đầu lại, thấy người đi theo mình là Tống Hứa Nghiễn, cô nuốt những lời định nói vào trong.


Cô điều chỉnh lại biểu cảm, khóe miệng cong lên, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh Hứa Nghiễn, là anh à, anh cũng tan học rồi sao?"

Tống Hứa Nghiễn hừ một tiếng không nặng không nhẹ, sau đó ném một cục đồ gì đó trong tay cho cô.


Triệu Sứ không nhìn rõ đó là thứ gì, cô đứng thẳng tắp, cục đồ kia đập vào người cô, thuận thế rơi xuống đất.


Cô cúi đầu nhìn thì ra là đôi tất đỏ và câu đối mà cô đã nhét vào ngăn bàn anh ta vào buổi trưa.


"Thứ đồ bỏ đi này là cô tặng tôi à, cầm đi.

" Tống Hứa Nghiễn tỏ vẻ chán ghét.


Triệu Sứ giả vờ ngây ngốc: "Không phải em tặng đâu.

Là ông già Noel tặng.

"

"Ông già Noel còn tặng cả câu đối à? Cậu coi tôi là đồ ngốc sao?"

"Nhập gia tùy tục mà.

"

Tống Hứa Nghiễn:???

"Em nói đùa thôi, đồ là em tặng, anh không thích thì vứt đi cũng được.

" Triệu Sứ nhận thấy nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, cô lười tốn sức dây dưa với anh ta.


Nói xong, cô bước nhanh xuống lầu.


Tống Hứa Nghiễn đứng trong gió ngơ ngác.




Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch