Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch



Tống Hứa Nghiễn tự cho rằng mình đã nhìn thấu bản chất của Triệu Sứ, giấc ngủ này cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi.

Thứ hai đến trường, anh ta cố tình dừng lại trước cửa lớp của Triệu Sứ một lúc.

Ánh mắt nhìn vào lớp học của cô, nhìn thấy Triệu Sứ ngồi ở hàng ghế đầu, đầu kề đầu với bạn cùng bàn, không biết đang nói chuyện gì, cười đến mức đôi mắt híp lại, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.

Lúc này, một nam sinh cùng lớp với Triệu Sứ đi ngang qua, Tống Hứa Nghiễn kéo cậu ta lại, lạnh giọng ra lệnh: "Gọi Triệu Sứ lớp mày ra đây."

Tống Hứa Nghiễn chính là "Người nổi tiếng" của học viện quý tộc Edlan, nhan sắc vượt bậc, tính cách ngông cuồng, đánh nhau cũng rất hung hãn, một mình anh ta có thể đánh mười người, còn có gia thế khủng làm chỗ dựa, vì thế cho nên ngày thường trong trường học cũng không có ai dám chống lại vào anh ta.

Nam sinh bị kéo lại kia đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vội vàng chạy vào trong lớp học, hét lên: "Triệu Sứ, Tống Hứa Nghiễn tìm cậu, cậu mau ra đi!"

Mọi người đều biết chuyện Triệu Sứ đang theo đuổi Tống Hứa Nghiễn, lúc nghe thấy Tống Hứa Nghiễn chủ động tìm đến, tất cả đều đồng loạt kêu lên, bắt đầu trêu chọc.

Phương Bách Xuyên cũng tỏ vẻ hóng hớt, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Triệu Sứ: "Ái chà~ bên ngoài là người trong mộng của ai vậy~"

Cậu ta lấy lá thư tình mà Triệu Sứ viết lần trước ra để trêu chọc, từ ánh mắt đến giọng điệu đều rất kỳ quái.

Triệu Sứ không hề tức giận, ngược lại còn dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu ta.

Cô thầm nghĩ, bên ngoài kia chính là tình địch của cậu đấy, người ta còn là nam chính, bây giờ có tâm trạng ở đây chế giễu tôi, sau này cậu cứ chờ mà khóc đi!

Tống Hứa Nghiễn đứng ở bên ngoài đợi, thấy Triệu Sứ mãi không chịu ra, suýt nữa thì anh ta đã trực tiếp đi vào lớp học lôi cô ra, cũng may mà rất nhanh sau đó cô đã đứng dậy chạy đến.

"Anh Hứa Nghiễn, anh tìm em ạ?"

Cô ngẩng đầu lên, dưới ánh nắng, làn da cô trắng như tuyết, hai má ửng hồng, đôi mắt trong veo sáng ngời, long lanh nước.

Tống Hứa Nghiễm nhìn khuôn mặt này của cô, thực sự không thể tưởng tượng được, một cô gái nhìn có vẻ ngây thơ trong sáng như vậy lại có một mặt tâm cơ đến thế.

Tống Hứa Nghiễn nghiêm mặt hỏi cô: "Thứ sáu tuần trước cô đã đi đâu?"

"Em không đi đâu cả, ban ngày ở trường học, buổi tối ở nhà ngủ."

"Ý tôi là trong lúc diễn ra hiệp hai của trận đấu bóng rổ hôm thứ sáu, cô đã đi đâu?"

"Ồ...!có chút việc đột xuất." Triệu Sứ mơ hồ nhớ ra, trận đấu đó cô chỉ xem hiệp một rồi đi.

Bởi vì trong tiểu thuyết, cô chỉ có cảnh quay ở hiệp một.

Người ta nói tan làm mà không nôn nóng ra về thì chính là đầu óc có vấn đề.

Cô đã hoàn thành nhiệm vụ rồi nhưng vẫn không đi thì trạm không gian thời gian có trao cho cô giải thưởng nhân viên chăm chỉ không?

"Việc gì?" Tống Hứa Nghiễm hỏi.

"Ừm..." Triệu Sứ suy nghĩ vài giây, rồi nói: "Đi ngoài."

Tống Hứa Nghiễm nghẹn lời.

Lý do này không thể nào phản bác được.

Con người có ba việc gấp, không nhịn được.

Cô muốn đi ngoài, không thể không cho cô đi chứ?


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch