Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch



Lục Cảnh Dương nhẹ nhàng gật đầu, đi vòng ra sau cô, đỡ cô đứng dậy.


Vừa đứng vững, Hạ Đường và Tống Hứa Nghiễn đã đi tới.


Tống Hứa Nghiễn vẫn độc mồm độc miệng như thường lệ: "Kỹ thuật tệ như vậy, còn dám trượt một mình, không biết tìm huấn luyện viên dạy một chút à?"

"Em không cố ý!" Triệu Sứ nói xong, quay sang hỏi Hạ Đường: "Chị, em vừa nãy không đụng vào chị chứ?"

"Không, chị tránh được.

" Hạ Đường lo lắng hỏi: "Tiểu Sứ, em không bị thương ở đâu chứ?"

Triệu Sứ vỗ vỗ tay chân mình: "Yên tâm đi, em không sao.

"

Triệu Sứ vui vẻ trở về khách sạn, thu dọn hành lý, cô định nói với Hạ Đường là mình vừa ngã một cú, bị ám ảnh tâm lý, không muốn chơi ở khu trượt tuyết nữa.

Cô muốn về nhà, để Hạ Đường ở lại đây một mình.


Nhưng khi vừa mở bảng điều khiển ra, bên trên là một dòng cảnh báo đỏ rực: Cảnh thứ tám của màn thứ ba mươi tư, thất bại!

Thất bại ư?!!

Triệu Sứ nhìn chằm chằm vào hai chữ đó trong năm phút, sao lại thất bại được? Trước đó cảnh ở quán bar, trong sách viết là uống rượu, kết quả không uống cũng qua, hôm nay sao lại thất bại được chứ?!

Triệu Sứ không hiểu nổi, không biết tiêu chuẩn vượt qua nhiệm vụ của hệ thống là gì.


Cũng không thể bắt cô nằm viện hơn một tháng thật chứ??

Triệu Sứ bực bội gãi gãi đầu.


Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Triệu Sứ vẫn để quả đầu như tổ quạ đó xuất hiện trong nhà hàng.


Cô ăn được hai miếng thì không ăn nữa.


Lúc đứng dậy rời đi, Hạ Đường gọi cô lại: "Tiểu Sứ, em không ăn thêm chút nữa à? Tối sẽ đói đấy.

"

"Không ăn nữa, ăn không vô.

" Triệu Sứ chán nản đáp.


Sau khi cô đi, Phương Bách Xuyên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao Tiểu Sứ trông như mất hồn vậy? Không phải là đã có kết quả thi rồi chứ?"

"Hả? Sao em lại nói vậy?" Hạ Đường không biết cơ sở nào để cậu ta suy đoán như vậy: "Những lần trước kết quả thi đều không tốt, cũng không thấy em ấy buồn như hôm nay.

"

"Cậu ấy đánh cược với em.

"

Phương Bách Xuyên kể hết chuyện đánh cược giữa cậu ta và Triệu Sứ lại cho Hạ Đường nghe.


Hạ Đường hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, chống cằm, dùng thìa chọc chọc thức ăn trong đĩa.

Cuối cùng, cô thở dài một hơi.


Tống Hứa Nghiễn ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, cười lớn chế nhạo: "Cái con ngốc Triệu Sứ này không phải là thật sự có vấn đề về não đấy chứ? Hạ Đường, nhà cô không đưa cô ta đi khám bác sĩ à?"

Hạ Đường "Bốp" một tiếng ném thìa xuống bàn.


Ngày thường Hạ Đường nhìn có vẻ dịu dàng không có tính công kích gì, nhưng một khi đã tức giận thì cho dù là Tống Hứa Nghiễn cũng phải có phần kinh sợ.


Mọi người tiếp tục ăn cơm trong im lặng, Lục Cảnh Dương từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì đột nhiên lên tiếng: "Hay là để tôi đi xem xem cô ấy thế nào nhé?”

"Anh đi à? Vừa nãy có chị ở đây mà Tiểu Sứ cũng không chịu nói gì.

Anh với cô ấy không quen, anh đi xem thì có tác dụng gì?" Phương Bách Xuyên dội cho anh ta một gáo nước lạnh.


Lời này khiến Lục Cảnh Dương không thể nào phản bác được.


Bốn người lại rơi vào im lặng, một lúc sau, Tống Hứa Nghiễn dường như mới nhận ra, cười khẩy: "Chị? Gọi thân mật thật đấy.

"


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch