Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch



Triệu Sứ bị Tống Hứa Nghiễn xách cổ áo như xách rau mang về.

Mãi cho đến khi vào thang máy, Tống Hứa Nghiễn vẫn không buông tay.

Triệu Sứ cũng không làm ầm ĩ, ngoan ngoãn để cho anh ta xách, trên mặt còn nở nụ cười ngây ngô.

Tống Hứa Nghiễn nhìn cô cả buổi tối vừa khóc vừa cười, không biết cô bị làm sao.

"Triệu Sứ, đầu óc cô bị ngã hỏng rồi à?" Tống Hứa Nghiễn xách cô lắc lắc, dường như đang cố gắng lắc những thứ lộn xộn trong đầu cô ra ngoài.

Triệu Sứ không nói gì, chỉ há miệng cười.

Hai mắt cô nheo lại, mặt ửng đỏ, nếu như cô có đuôi thì chắc chắn giờ phút này cái đuôi đó đang dựng đứng lên.

Tống Hứa Nghiễn nhìn đôi gò má non nớt của cô, đưa tay véo nhẹ một cái, cảm giác mềm mại mịn màng hơn cả anh ta tưởng tượng.

Ngón tay ấn xuống, da thịt trên mặt cô cũng theo đó mà lún xuống. 

Tống Hứa Nghiễn không nhịn được véo thêm vài cái, không ngờ dấu vân tay lại in lên trên mặt cô.

Lúc này Tống Hứa Nghiễn mới kịp nhận ra hành động này của mình là quá thân mật, quá bất thường, hoàn toàn không giống với tính cách của anh ta, vội vàng buông tay xuống.

Cũng may là Triệu Sứ không cảm thấy có gì không ổn, biểu cảm vẫn như thường.

Nhưng chính vì cô tỏ ra quá bình thường, Tống Hứa Nghiễn mới càng cảm thấy kỳ lạ hơn.

Ngày thường cô chắc chắn sẽ được voi mà đòi tiên, không thể nào ngoan ngoãn như vậy được…

Quá mặt dày thì không tốt, không mặt dày thì lại thấy là lạ.

Tống Hứa Nghiễn đột nhiên cảm thấy hôm nay mình cũng quá bất thường.

Thang máy đi đến tầng có phòng của bọn họ, anh ta giả vờ bình tĩnh đi ra ngoài.

Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng trong nhà hàng.

Phương Bách Xuyên đến chiếm chỗ trước, đợi đến khi mọi người đều đã đến đông đủ, cậu ta mới phát hiện không thấy Triệu Sứ đâu.

"Chị, sao không thấy Tiểu Sứ đâu? Cô ấy chưa dậy à?" Phương Bách Xuyên hỏi Hạ Đường.

Hạ Đường uống một ngụm cháo nóng, nói: "Em ấy đi rồi, về nhà rồi."

"Về nhà?" Phương Bách Xuyên ngạc nhiên: "Về đâu?"

"Về nhà, sau đó chắc hẳn sẽ đi chơi ở một nơi khác.

Ừm?" Hạ Đường nghi ngờ nhìn cậu ta: "Tiểu Sứ nói em ấy đã nói với em rồi mà, sao em lại không biết?"

Nghe Hạ Đường nói như vậy, Phương Bách Xuyên mới chợt nhớ ra: "Em tưởng cậu ấy nói đùa."

Hạ Đường gật đầu: "Em ấy nói trượt tuyết không vui, cứ ngã hoài nên muốn tranh thủ kỳ nghỉ đông có thời gian, đi chơi ở một nơi khác."

Tống Hứa Nghiễn và Lục Cảnh Dương ở bên cạnh nghe hai người bọn họ nói chuyện nửa ngày, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.

Tống Hứa Nghiễn thầm nghĩ, Triệu Sứ bình thường rất thích bám lấy mình, sao bây giờ có cơ hội ở chung, cô lại đi trước?

Lục Cảnh Dương cũng không hiểu, nhưng từ khi có thể nghe thấy tiếng lòng của cô, mọi hành động của cô đều có vẻ rất kỳ lạ, rất mâu thuẫn.

...

Sau khi Triệu Sứ về, cô lập tức mua vé máy bay đến đảo nghỉ dưỡng.

Bãi cát, sóng biển, ánh nắng mặt trời và không khí trong lành.

Gió biển thổi qua, Triệu Sứ cảm thấy toàn bộ không khí xung quanh đều ẩm ướt, từng lỗ chân lông như tràn ngập vị mặn của biển.

Triệu Sứ ở trong một nhà nghỉ trên đảo, nhà nghỉ là một ngôi nhà nhỏ ba tầng, có tổng cộng năm phòng.

Triệu Sứ ở tầng trên cùng, phòng có một ban công ngoài trời, nằm trên ghế sofa ở ban công, có thể nhìn thấy bầu trời xanh ngắt và biển cả ở phía ngoài xa.


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch