Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch



Tống Hứa Nghiễn vừa mở tấm thiệp ra thì nó đã bắt đầu hát, giai điệu là một bài hát chúc mừng sinh nhật, vừa quê vừa sến.


Triệu Sứ cố nở nụ cười: "Hình như em mua nhầm rồi.

"

Nếu bây giờ dưới đất có một cái hố, chắc chắn cô sẽ lập tức chui xuống.


Không chỉ có mẹ ruột của anh ở đó, trong nhà còn có một nhóm người giúp việc, Tống Hứa Nghiễn cứ mở ra như vậy, khiến cô mất mặt quá! Quan trọng là trong tiểu thuyết cũng không viết là anh sẽ mở ra mà! Sao anh lại ngày càng không theo lẽ thường thế này, đây là ép cô tiêu tiền sao?

Tống Hứa Nghiễn đợi nó phát hết ba lần rồi tự động dừng, lúc này mới đóng tấm thiệp lại, nhét lại vào phong bao lì xì.


Triệu Sứ cứ tưởng anh ta sẽ ném phong bao lì xì vào mặt mình, rồi bảo cô cút đi.


Thế nhưng Tống Hứa Nghiễn chỉ bảo cô cút đi chứ không ném vào mặt cô.


Triệu Sứ như được đại xá, vui mừng hớn hở nói: "Được!"

Cô vừa chạy ra khỏi nhà thì "búi tóc" trên đầu đột nhiên bị người ta kéo lại.


Hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám cách tân màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngắn màu trắng bằng lông, tóc búi cao, trông rất năng động, nhìn vào là biết ngay đây là con nhà người ta trong truyền thuyết, vừa có thể chúc Tết họ hàng vừa có thể biểu diễn tài lẻ của mình.


Tống Hứa Nghiễn kéo “búi tóc” trên đỉnh đầu Triệu Sứ, không cho cô chạy tiếp.


"Đau đau đau, đừng kéo tóc em!"

Triệu Sứ kêu lên một tiếng, Tống Hứa Nghiễn buông tay, lòng bàn tay hạ xuống, đổi thành giữ chặt lấy vai cô: "Tôi bảo cô cút đi thì cô liền cút?”

Triệu Sứ tỏ vẻ ấm ức: "Anh bảo em cút thì em cút thôi!”

"Sao trước đây tôi cũng không thấy cô nghe lời như thế?”

"Trước đây em cũng rất nghe lời mà!"

"Vậy thì lúc tôi bảo cô đừng thích tôi, sao cô không nghe?"

Tống Hứa Nghiễn nói trước nghĩ sau, vừa nói xong liền hối hận, sợ cô nghe xong lời này sẽ thực sự ngốc nghếch làm theo.

Anh căng thẳng nhìn chằm chằm Triệu Sứ, muốn xem phản ứng của cô.


Triệu Sứ nghiêm túc suy nghĩ vài giây, rồi chắc nịch nói: "Không được, cái này thực sự không được.

"

Tống Hứa Nghiễn lập tức thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng ngay sau đó, Triệu Sứ lại nói thêm một câu: "Tạm thời không được.

"

Không được thì không được, cái gì mà tạm thời không được? Vì câu nói này của cô, mà trái tim Tống Hứa Nghiễn lại như treo lơ lửng trên không trung.


Sau khi Triệu Sứ rời đi, Tống Hứa Nghiễn quay trở lại phòng, mẹ Tống thấy anh vẫn cầm phong bao lì xì, liền nói: "Vứt thứ đó đi, rửa tay rồi ăn cơm.

"

Tống Hứa Nghiễn nhàn nhạt nói: "Con chưa đói, không ăn đâu.

"

Tâm trạng phức tạp trở về phòng ngủ, trong đầu toàn là câu nói "Tạm thời không được.

" của cô.


Anh cũng không phát hiện ra hành vi của mình ngày càng trở nên bất thường, cảm xúc cũng thường xuyên thay đổi vì cô.


*

Ngày đầu tiên của học kỳ mới, Triệu Sứ bị gọi đến phòng hiệu trưởng.


Mấy giáo viên vây quanh cô, yêu cầu cô làm lại một bài kiểm tra riêng để chứng minh tính xác thực của kết quả kỳ thi cuối kỳ kia.


Triệu Sứ nghe bọn họ nói lý do xong, chỉ đáp lại hai chữ——"Không làm", đơn giản và xúc tích.




Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch