Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch



Lục Cảnh Dương từ xa nhìn thấy Tống Hứa Nghiễn đang đứng cùng một cô gái, nhìn nghiêng cô gái đó rất giống Triệu Sứ.

Anh thầm nghĩ chắc chỉ là người giống người mà thôi, dù sao Triệu Sứ cũng không có ở đây, nào ngờ vừa đi đến gần đã nghe thấy tiếng lòng của cô.

"Tiểu Sứ." Lục Cảnh Dương ngạc nhiên nói: "Sao em lại ở đây?"

Triệu Sứ nghe giọng nói quen quen, ngẩng đầu lên nhìn, ừ, đúng thật là người quen.

"Anh Cảnh Dương." Triệu Sứ mỉm cười chào anh ta: "Em đến thăm chị họ."

Cùng một câu trả lời nhưng lại là hai thái độ hoàn toàn khác nhau, Tống Hứa Nghiễn lập tức nổi giận.

Anh ta vươn tay bóp cằm Triệu Sứ, bắt cô đối mặt với mình: "Tôi đang nói chuyện với cô đấy!”

Triệu Sứ cảm thấy lời anh ta nói chẳng có lý lẽ gì cả, người khác nói chuyện với cô, nếu cô không trả lời, thế chẳng phải là vô lễ lắm sao.

Nhưng cô cũng không muốn tiếp tục ở đây tranh cãi với anh ta nữa, nhàn nhạt đáp: "Biết rồi." Nói xong cô định hất tay Tống Hứa Nghiễn ra.

Tống Hứa Nghiễn nhìn ra ý định của cô, không những không buông tay, mà còn tăng thêm lực, cằm cô bị anh ta bóp đến đỏ ửng lên.

Giờ phút này Triệu Sứ rất muốn mắng người, nhưng nghĩ đến việc mình còn có nhiệm vụ phải làm thì chỉ đành nén lại.

Nếu như đã không thể tấn công đối phương, vậy thì chỉ còn cách tỏ ra yếu đuối.

Nghĩ là làm, Triệu Sứ lập tức mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn anh ta: "Anh Hứa Nghiễn, anh làm em đau quá."

Biểu cảm đáng thương cùng với giọng nói yếu ớt tựa như một đóa hoa trắng nhỏ bị bắt nạt.

Trong lòng Tống Hứa Nghiễn khẽ run rẩy, tay cũng buông lỏng ra.

Tiếc là Triệu Sứ còn chưa kịp chạy thì Hạ Đường đã nhìn thấy cô.

Hạ Đường cùng với hai người kia đi dạo đến đây, nhìn thấy Triệu Sứ, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Tiểu Sứ! Em cũng đến đây sao?"

"À, vâng." Triệu Sứ cười khổ.

——[Giờ thì hay rồi, cũng không cần trốn nữa!]

“Sao em đến đây mà cũng không báo trước với chị một tiếng?” Hạ Đường quan tâm hỏi: "Em đã ăn tối chưa?"

"Chưa."

"Vậy lát nữa ăn tối cùng nhau nhé, chị mời em."

"Ừm...!Được."

...

Trong nhà hàng Tây ánh sáng mờ ảo, Triệu Sứ nhìn bốn người đàn ông ngồi đối diện nhau ở hai bên bàn dài, trong lòng thắc mắc, vốn dĩ chỉ là cuộc đấu ngầm giữa hai nam phụ, sao bây giờ lại biến thành tu la tràng lớn thế này rồi?

Nam chính, nam phụ một, nam phụ hai, nam phụ ba đều tụ họp đông đủ, đây là cảnh tượng diệt vong gì thế này.

Trong tiểu thuyết, những tình tiết mà nhân vật xuất hiện đông đủ như thế này cũng không có mấy cảnh.

Tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thêm một cảnh, rốt cuộc là có vấn đề gì?


Nhấn để mở bình luận

Sau Khi Xuyên Thư Nữ Phụ Pháo Hôi Chăm Chỉ Diễn Kịch