Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần


Khí tức tức tà ác và uy áp cường đại hiện ra rồi biến mất, ngay sau đó một vòng xoáy màu đen trống rỗng xuất hiện, ngay cả mũi nhọn của vòng
xoáy và ngọn nguồn của vòng xoáy nhanh như thiểm điện đâm vào ngực của
Tề Nhạc.

Toàn thân Vũ Mâu đã thu hồi ba thần khí của Athena
lại, vào lúc này cảm thấy có một cổ khí tức mạnh mẽ ngăn cản nàng lại.
Cũng giống như Marty, nàng phát hiện khí tức này rất mạnh mẽ và nhắm vào Tề Nhạc, tâm thần của nàng lại đang tập trung lên người Tề Nhạc nên căn bản không cách làm ra phản ứng kịp thời, lập tức bị đánh bay ra ngoài,
nàng phiêu phù trên không trung giống như cửu thiên thần nữ hạ xuống mặt đất.

Vòng xoáy màu đen vừa xuất hiện rồi biến mất. Biến mất ở ngực của Tề Nhạc, mà lúc này thân thể Tề Nhạc cũng không có vì Vũ Mâu
rời đi mà té xuống, hai đạo thân ảnh uyển chuyển hạ xuống một thân thể
màu đỏ trong đó ôm lấy người hắn, ngay cả đạo thân ảnh màu xanh khác
cũng hiện ra bên cạnh hắn.

- Tề Nhạc.

Văn Đình bi
thiết kêu một tiếng. Đột nhiên xuất hiện chính là Văn Đình cùng Tuyết
Nữ, tuy các nàng cũng không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đây nhưng
sự thật chứng minh những hư ảnh trước đó là sự thật, khi Văn Đình vừa
mới tiếp xúc với thân thể Tề Nhạc nàng cảm nhận được trạng thái thân thể của Tề Nhạc hiện tại.

Tề Nhạc vốn nhắm mắt chờ chết thì nay
đã thanh tỉnh hoàn toàn, nhìn qua Văn Đình cùng Tuyết Nữ trong đôi mắt
của hắn có thêm sinh cơ, nhưng phần sinh cơ này lại tràn ngập áy náy và
chân tình.

- Sao các người có thể tới đây?

Năng lượng hồi quang phản chiếu không cách nào ủng hộ hắn nói quá nhiều.

Văn Đình dùng sức lắc đầu, Tề Nhạc suy yếu như vậy nàng lần đầu tiên
nhìn thấy. Cho dù lúc trước sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí và sau đó ở thời kỳ viễn cổ cự thú đại chiến Ngưu Ma Vương Tề Nhạc cũng chưa bao giờ như thế này. Mỗi tấc thịt toàn thân của hắn đều tràn ngập khí tức tử vong!

- Cha, cha ơi, tại sao cha lại biến thành thế này.

Tuyết Nữ cầm thật chặt bàn tay lớn của Tề Nhạc, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng đang run rẩy.

Tề Nhạc thở dài thật sâu.

- Những chuyện này là tôi phải tự trách mình rồi, là tôi tự mình đa
tình, là tôi quá ngu ngốc. Thật xin lỗi mọi người, Đình Đình, Tuyết Nữ
sau khi tôi chết các người nhất định phải chiếu cố mình thật tốt, nếu
như có kiếp sau tôi nhất định sẽ dùng nó để bồi thường tình ý của các
người ở kiếp này.

- Không, con đã từng thề con chỉ muốn kiếp
này. Cha phải vì con mà sống thật tốt, chính là cha đã giúp con khôi
phục bình thường. Nếu như không phải có cha thì con chỉ sống trong u mê
đần độn không biết gì. Cha à, vì cha Tuyết Nữ nguyện ý trả bất cứ giá
nào. Cha à, con không sợ chết, cha vĩnh viễn không được chết. Cha có
biết không? Kỳ thật sau khi con tỉnh lại ở thời kỳ viễn cổ cự thú, con
cũng đã, cũng đã...

Nói đến đây, đột nhiên con mắt Tuyết Nữ
sáng lên, đôi mắt của nàng lúc này đã biến thành màu xanh da trời, dùng
ngữ khí vô cùng kiên định nói với Tề Nhạc.

- Cha à, con yêu cha lắm.

Trong mắt Tề Nhạc xuất hiện hào quang giật mình, ngay cả Văn Đình đỡ
lấy Tề Nhạc và truyền năng lượng cũng phải giật mình run lên. Tề Nhạc
cùng Văn Đình cảm giác hoàn toàn không giống nhau, trong cảm giác của Tề Nhạc thì Tuyết Nữ đang nhìn hắn tỏ tình!

Mà trong cảm giác
của Văn Đình thì hoàn toàn khác biệt, kỳ thật nàng đã sớm nhìn ra Tuyết
Nữ đã có tình với Tề Nhạc rồi, nếu không thì nàng xứng là phụ nữ sao?
Chỉ có điều nàng cũng không có vạch trần mà thôi. Lúc này Tuyết Nữ dũng
cảm nói ra những lời trong nội tâm đã cho thấy nàng quyết định dùng tính mạng của mình trao cho Tề Nhạc.

Nhìn qua Tuyết Nữ, trong nội tâm Văn Đình tràn ngập cảm kích, kỳ thật nàng đã sớm nghĩ đây là sự
thật rồi, Tuyết Nữ nhất định sẽ làm như vậy. Dù là ai cũng có mặt ích kỷ của mình, Văn Đình cũng không ngoại lệ, nàng không có ngăn cản Tuyết Nữ mà chỉ lặng lẽ nhìn qua Tuyết Nữ, trong mắt xuất hiện hào quang kiên
định. Vì nam nhân trước mặt này không chỉ có Tuyết Nữ, nàng cũng nguyện ý trả giá tất cả vì hắn! Ít nhất so sánh với cha mẹ của nàng thì bọn họ
cuối cùng vẫn yêu thương lẫn nhau.

Trên mặt đẹp của Tuyết Nữ xuất hiện nụ cười ngọt ngào, nói khẽ:

- Cha à, cha có thể vĩnh viễn nhớ kỹ bộ dáng của Tuyết Nữ không? Vĩnh
viễn không nên quên trong sinh mệnh của cha đã từng có đứa con gái này.
Cha à, con thật sự yêu cha lắm. Cha nhất định phải sống sót thật tốt,
bất cứ thời điểm gì Tuyết Nữ cũng ở trên trời quan sát cha.

Nói tới đây trên người Tuyết Nữ xuất hiện quang mang màu lam không ngừng biến hóa.

Thân thể nàng đang từ từ biến mất và ngưng tụ vào mặt đất.

Kể cả Vũ Mâu, Vũ Vân, Marty và mọi người nơi đây đều nhìn qua ngây
ngốc. Chẳng ai ngờ lại xảy ra biến hóa như vậy. Nghe âm thanh của Tuyết
Nữ càng ngày càng xa dần tâm tình của bọn họ từ từ biến hóa, không có ai động đậy cả, đứng ở một bên nhìn qua mọi chuyện đang xảy ra.

Tề Nhạc cảm giác không ổn, trong mắt của hắn từ tịch mịch biến thành lo lắng.

- Tuyết Nữ, không được ...

Đúng lúc này một âm thanh già nua đột nhiên vang lên.

- Đứa nhỏ ngốc, con còn trẻ sao phải làm như vậy? Để cha tới.

Quang mang màu lam nhạt hiện ra trên người của Tề Nhạc, trong lúc Tuyết Nữ giật mình nhìn lại chuyện gì đang xảy ra, khi vừa tiếp xúc với quang mang màu lam nhạt này nàng đã khôi phục bản thể, dung nhan tuyệt mỹ
kích động nhìn qua hào quang màu lam nhạt này.

Đế Tâm Tuyết
Liên Vương trống rỗng xuất hiện, những chuyện xảy ra ở bên ngoài làm cho hắn bừng tỉnh, thời điểm Tuyết Nữ tới đây hắn đã cảm nhận được khí tức
con gái của mình. Đồng dạng hắn cũng ích kỷ. Hắn đã sớm nhìn rõ tình
huống của Tề Nhạc phải làm thế nào mới bảo vệ tính mạng, nhưng mà hắn
không nỡ con gái của mình, không nỡ thật vất vả đạt được tự do.

Cho nên hắn lựa chọn trầm mặc không nói gì. Nhưng thời điểm hắn nhìn
thấy Tuyết Nữ định làm như vậy hắn mới hiểu được Tề Nhạc cứu không chỉ
có hắn, đồng thời cũng là vì Tuyết Nữ ah! Một nam nhân cường hãn cứu vãn tính mạng của hai cha con bọn họ hắn còn thế nào trầm mặc được nữa
không? Cho nên hắn đi ra.

Tuyết Nữ cùng Đế Tâm Tuyết Liên Vương bốn mắt nhìn nhau, Tuyết Nữ nói khẽ:

- Cha, rốt cuộc cha cũng được cứu ra.

Đế Tâm Tuyết Liên Vương giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào vai con gái của
mình, trong đôi mắt hiền lành của hắn tràn ngập yêu thương của người
cha.

- Nha đầu, con đã lớn rồi, sau này phải tự chiếu cố bản
thân. Cha đã già rồi, Đế Tâm Tuyết Liên chúng ta là chủng tộc cao quý
nhất, chúng ta không nên thiếu nợ ai cái gì. Sau này con chỉ còn lại một mình nên hảo hảo sống sót, cha trên trời có linh thiên cũng hy vọng con được sống tốt.


Nhấn để mở bình luận

Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần