Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê




Tên truyện: SOÁI BẠO TOÀN ĐỊA CẦU

Tác giả: Nhất Chỉ Vô Kê

•Edit: Yin

•Beta: Yu

***

Đầu tên lính đang ngủ gật gục lên gục xuống. Khi đổi tư thế để ngủ tiếp, anh ta đột nhiên nhìn thấy video tham khảo cấp S trên màn hình thì nháy mắt tỉnh táo lại, dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, đã lâu rồi Tinh Chiến Tiền Dạ không đẩy thêm video chiến đấu liên quan đến quái A1.

"Hey hey hey, mau đến xem, Tinh Chiến gửi video chiến đấu này!"

Mấy nhân viên trực ban xem bằng góc nhìn của người ẩn danh -- binh lính 89021. Lúc nhìn thấy 89021 lựa chọn cứu đứa bé, tất cả đều sững người, khóe miệng khẽ giật giật.

"Sao hệ thống lại gửi lịch sử chiến đấu của thằng ngu này đến đây nhể?"

"Xem tiếp đi, hệ thống sẽ không gửi mấy cái video không có ý nghĩa đến đâu. Hãy xem xem nó có ổn để lưu vào hệ thống cho mọi người tham khảo không."

Xem xong quá trình chiến đấu, ba nhân viên trực ban yên tĩnh như gà, tất cả đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương! Theo bản năng muốn thông qua kênh liên thông giữa hệ thống quân đội và game kiểm tra ID và thân phận người kia.

Bé Air: "Bé Air nhắc nhở ngài, người ta là người dùng ẩn danh, không thể kiểm tra."

Ba người từ chối nhận thua, từng người dùng tài khoản của mình tra một lần, nhận được nhắc nhở giống nhau. Lúc tra lại lần nữa, họ lại nhận được lời nhắc từ bé Air của hệ thống Tinh Chiến --

Bé Air nhắc nhở ngài: "Đừng tra nữa, tui còn lâu mới nói cho anh nhá ~ tui hơi bị có đạo đức nghề nghiệp đấy!"

"Chưa bao giờ tao ghét hệ thống Tinh Chiến như thế này..." Một người trong họ chịu thua, bĩu môi giơ nắm đấm về hệ thống, không cần phải nghi ngờ, anh ta định đánh người.

"Được rồi, đẩy video vào thư viện video tác chiến của quân đội đi. Tao tra chỗ bé Air rồi, người kia đã trao quyền, tất cả video chiến đấu và tác chiến sau này đều sẽ được gửi tới."

"Tao lưu phát nào! Đặt trước với bé Air tất cả video tiếp theo của vị đại lão này. Một video tận ba tích phân... ép giá vl..."

"Rẻ lắm rồi đấy, nếu là video của ngài Cổ Tư Niên cũng phải có giá trên trời có biết không? Giờ được xem bằng góc nhìn người thao tác cấp S, nhìn tốc độ cất cánh ở trình độ này đi! Mày hiểu chưa!"

【 Có lưu vào thư viện luyện tập tác chiến hay không? 】

【 Có/ không 】

Bắt đầu lưu.

Ba nhân viên trực ban lưu video, lần đầu được bước vào góc nhìn trải nghiệm. Sau khi hào hứng thoát ra khỏi từ góc nhìn trải nghiệm, lại tiến vào lần nữa. Cấp S mới, hơn nữa giá lại thấp như vậy, ngày mai chắc chắn sẽ có một đống người xếp hàng đợi trải nghiệm.

Lúc này Dịch Trinh đăng nhập vào tài khoản chủ thuê, bật chế độ cày thuê.

Một âm thanh dễ nghe trong kênh đoàn đội vang lên: "Ngại quá ông chủ, tới muộn rồi!"

"Không sao đâu ~ đến là ok rồi ~ "

Cổ Tư Niên liếc nhìn mấy bài post trên mạng hôm nay, lướt tới ID chủ thuê mà Bồ Câu Nhỏ định cày hôm nay, tiến vào hệ thống Tinh Chiến, quả nhiên rất nhiều người đang xem.

"Cày thuê - sama hôm nay chơi hộ Đại Sư Siêu Phàm?"

"Đại Sư Siêu Phàm cũng nhận luôn... Chẳng biết có nhận Vương Giả không ta? Mắt long lanh!"

"Cày thuê - sama điên thật rồi!"

Cổ Tư Niên lẳng lặng đứng xem thi đấu, nhìn thấy một ID trong đấy tên [ Tùy Ý Ngủ Em ], biết ngay là acc Bồ Câu Nhỏ đang điều khiển. Bồ Câu Nhỏ điều khiển cơ giáp bay ra tựa như một lưỡi dao sắc phi thẳng tới năm người bên đối thủ, rút ra một thanh đao máy từ sau lưng.

"Quao! Đây là cái gì, đao máy ư? Lần đầu thấy Cày thuê - sama dùng đao máy luôn á!"

"Σ( ° △°)︴ tình hình dư lào?"

Người xem còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì trận đấu đã kết thúc.

Mà Cổ Tư Niên đang lén xem trận đấu câm lặng...

Ồ, ta dạy cậu chiêu mười tám phát, cậu lại dùng để cày... cày thuê, cày thuê!

Dịch Trinh cày thuê một đêm, Cổ Tư Niên cũng xem một đêm, càng xem tâm trạng lại càng phức tạp.

Rốt cuộc sao Bồ Câu Nhỏ lại không ngừng cày thuê chứ, thật sự thiếu tiền đến vậy sao?

Sáng sớm, Dịch Trinh khéo léo nấp trong góc nhìn theo Cổ Tư Niên ra ngoài, kỳ quái là người này có quầng thâm quanh mắt cơ đấy!

Dịch Trinh hừ hừ hai tiếng, may mà dạo này ban đêm lúc hắn lén lút đăng nhập game đều giữ trạng thái ngủ đông của EW, nếu không gặp người này đột nhiên ra ngoài uống nước thì chắc khóc mất.

Dịch Trinh yên lặng giơ ngón giữa về phía cánh cửa đóng chặt.

Không ngủ, đi trộm gà chắc luôn!

Hai tên nhóc vừa được chủ nhà trọ thuê quét dọn vệ sinh toàn bộ hành lang, đang lau bụi trên vỏ ngoài cho nhau trong phòng thì bỗng nhận được tin nhắn từ Dịch Trinh: "Cái tên Cổ Tư Niên này đột nhiên đêm không ngủ, tôi không dám online."

Lục Béo: "???"

Độc Nhãn: "Đêm không ngủ? Quân nhân làm việc và nghỉ ngơi đều rất có quy củ!"

Dịch Trinh: "Tôi cũng không biết, khéo đây là quân nhân giả đi."

Lục Béo: "Tiểu Hồng ới! Lần trước tôi đã định nói rồi! Cái chương trình EW cậu nhập cho Độc Nhãn á, có thể nhập cho tôi một chương trình đánh nhau không? Kiểu mà như người người máy cảnh sát í!"

Lục Béo nghĩ nếu như mình có thể đánh nhau thì nhất định sẽ lợi hại nhất trong số tất cả người máy EW, trừ Tiểu Hồng và Tiểu Hắc thôi!

Dịch Trinh: "Ò, ok, hai ngày nữa chương trình của tôi cũng viết được kha khá rồi, có thể thử điều khiển từ xa."

Độc Nhãn: "Dịch Trinh cẩn thận đừng để bị phát hiện. Chuyện tiền bạc có thể thư thả, nhưng nhất định phải cẩn thận. 702 bị thu lại tiêu hủy một cách thống nhất, nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ gặp phiền phức."

Dịch Trinh: "Ừ, tôi biết rồi, yên tâm đi."

Trong nhà Cổ Tư Niên, Dịch Trinh từ bên trong góc trượt ra, tựa đầu nhỏ lên trên cánh cửa màu trắng. Làm thế nào để giải quyết vấn đề hộ khẩu cho ba bọn hắn, đây mới là điều quan trọng nhất. Hắn muốn lấy thân phận nhân loại để tồn tại trong cái thế giới tương lai này. Hắn muốn giết Cổ Tư Niên, không phải bởi vì phản xã hội phản nhân loại, mà là vì tự do.

Kế hoạch hôm qua đối phó người máy quản gia thật ra vốn là dành cho Cổ Tư Niên... Dịch Trinh đã nghiêm túc đi tra hơn một nghìn kiểu chết bất ngờ của con người, nghiên cứu rất lâu, nhưng không thực thi luôn là do đối phương không hề giống với người bình thường, đồng thời còn có một nguyên nhân khác -- Dịch Trinh còn chưa từ bỏ chuyện phá chương trình nhận chủ.

Cổ Tư Niên đến văn phòng, vừa ngồi xuống đã nghe thấy âm thanh lộc cộc ầm ĩ bên ngoài. Một đám người đang chen lấn xô đẩy chạy về phía phòng huấn luyện. Phó quan đến báo cáo thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, tâm hồn phiêu dạt đâu đâu.

"Sao vậy?" Cổ Tư Niên treo mũ lên móc áo, nghiêng người hỏi hai từ.

Phó quan đã theo Cổ Tư Niên một thời gian rất dài, nghe thấy câu hỏi lập tức giải thích: "Hôm qua Tinh Chiến Tiền Dạ có gửi video tác chiến cấp S tới, tất cả mọi người tranh nhau xếp hàng trải nghiệm."

"Ồ."

Cổ Tư Niên cho phó quan ra ngoài, bản thân mở diễn đàn dành riêng cho quân đội, trong thư viện nhiều thêm một video. Chỉ liếc một cái cũng biết là bản đồ về A1 hôm qua lúc y cho Bồ Câu Nhỏ thể hiện mười tám phát, sau khi hệ thống phân tích dữ liệu ghi chép thì đánh giá cấp S, xin Bồ Câu Nhỏ được lưu vào.

Dịch Trinh ở nhà cả ngày không đăng nhập, lập trình cho chương trình Bồ Câu Xám.

Buổi tối, khoảng tám giờ.

Hơi nước ấm áp trong phòng tắm thẩm thấu ra bên ngoài, Dịch Trinh nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, bất đắc dĩ ngồi xổm tại chỗ cũ, không dám đi lung tung, chờ chút nữa Cổ Tư Niên sẽ gọi hắn đi dọn nước trong phòng tắm.

Đúng như dự đoán, âm thanh dễ nghe còn xen một chút khàn khàn của Cổ Tư Niên vang lên, kèm theo mệnh lệnh.

"Dọn sạch mặt sàn." Ngay khi Dịch Trinh còn đang ngẩn người, đột nhiên nhận được mệnh lệnh.

Dịch Trinh nhanh chóng di chuyển. Chưa đầy hai giây, Dịch Trinh điều khiển thân thể nhỏ bé của người máy EW đã xuất hiện ở cửa phòng tắm, hơi nước rỉ ra từ khe hở cánh cửa, hắn cẩn thận dùng tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa nháy mắt được mở ra --

Người máy EW ngây ngẩn cả người.

Người trong phòng tắm cũng ngây ngẩn cả người.

Người máy Dịch Trinh nhanh nhẹn cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy gì cả, đi thẳng vào trong phòng tắm, hút nước...

Mái tóc đen ướt át dính sát vào gáy, cơ bắp cân đối, trên cổ còn đọng lại những giọt nước óng ánh, không một mảnh vải. Cổ Tư Niên mặc áo tắm, liếc nhìn người máy nhỏ trên sàn, cầm khăn tắm xoa tóc đi vào phòng.

Người đàn ông vừa rời đi, người máy EW vốn đang cúi đầu quét tước vệ sinh ở trong phòng tắm sờ trán. Vừa nãy theo bản năng ngẩng đầu nhìn dáng người đối phương, theo bản năng đánh giá dáng người đối phương đẹp kinh người! Làm đàn ông như hắn cũng cảm thấy ước ao!

Dọn dẹp xong nước trên sàn, Dịch Trinh ngạc nhiên nhìn Cổ Tư Niên lại về phòng rất sớm. Hắn dựa vào ghế sô pha, một tay chống cằm: Cổ Tư Niên ngủ càng ngày càng sớm rồi!

Thành thạo vào game, nhìn thấy người anh em Ruler đã online, Dịch Trinh hỏi: "Sớm thế?"

Người anh em Ruler: "Ừm."

Cổ Tư Niên nở nụ cười: "Video cậu chiến đấu hôm qua gửi đến quân đội rồi."

Soái Bạo Toàn Địa Cầu: "À, hôm qua bé Air hỏi tôi, tôi đồng ý. Mà này, mười tám phát anh dạy tôi có thể để cho họ xem chứ?"

Ruler: "Có thể."

Soái Bạo Toàn Địa Cầu: "Vậy thì tốt, chờ tôi luyện chút."

Ruler: "Ừ."

Khi hai người đối thoại với nhau, kênh thế giới hiện lên từng làn từng làn sóng --

"[ Ruler ] này chẳng phải là vị đại lão hôm qua 1v1 với đại thần tuyệt thế hay sao?"

"6666, vị này cũng là đại thần siêu cấp!"

"[ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ] online!"

"Một vị đại thần khác cũng online! [ Ruler ] cũng online. Nhắc nhở thân thiện, hai vị đại lão cùng online, tọa độ (709,8091)."

[ Hồ Điệp Phiên Phiên ]: "Trái tim em đau lắm, nhưng em không nói đâu! @[ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ] đợi anh theo đuổi em, em siêu dễ theo đuổi luôn ~ "

Cổ Tư Niên nhìn thấy tin tức thế giới lướt qua, copy ID Hồ Điệp Phiên Phiên, hỏi: "[ Hồ Điệp Phiên Phiên ], cậu quen người này không?"

Dịch Trinh căn bản không nhớ tới Hồ Điệp Phiên Phiên, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Ai vậy?"

Ruler: "Ồ, không có chuyện gì, ta muốn nói chúng ta sắp bị bao vây rồi."

Chưa bao giờ bị người khác vây xem, Dịch Trinh sững sờ, nhắn mấy dấu hỏi trong kênh đoàn đội: "???"

Cổ Tư Niên nhìn thấy chữ trắng bên người, lập tức bật từ chối lập team, từ chối trò chuyện riêng.

Dịch Trinh quay đầu, thấy người anh em Ruler vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám đông, có người trực tiếp khoác tay nhân vật game của Dịch Trinh, "Uhuhu, đại thần cầu bái sư!"

"Đại lão có cần trang sức không ạ! Trang sức trên chân!"

"Cầu bái sư!"

Dịch Trinh mặt mày kinh hãi vào đoàn đội hỏi: "Tình huống gì đây? Mấy người này điên hết rồi à?"

Cổ Tư Niên thấy vẻ mặt hoảng hốt cùng dáng vẻ chật vật vô cùng của Bồ Câu Nhỏ khi bị người khác ôm chặt, không nhịn được phì cười, trêu: "Quen là ổn rồi, trước đây ta cũng hay gặp đám người vừa tới đã ôm cứng tay chân như này."

"Thế này... làm sao chơi game được!" Hai cánh tay Dịch Trinh bị hai cô gái xinh đẹp ôm lấy.

Một người đàn ông đối diện chạy về phía anh, chuẩn bị cho anh cho một cái ôm gấu: "Đại thần ~ sư phụuuu ~ "

"Má nó..." Ngay vào lúc này, Dịch Trinh nhìn thấy tên trên đỉnh đầu người anh em Ruler trước mặt hắn biến thành màu đỏ tươi, súng máy quét sạch toàn bộ những người xung quanh hắn trở về điểm sinh ra.

Cổ Tư Niên im lặng một lát nói: "Gặp phải tình huống như này, cách đơn giản nhất chính là bật chế độ đồ sát, tống bọn họ về điểm sinh ra."

"Game thôi mà, những người này sao mà điên cuồng thế nhỉ." Dịch Trinh bất lực giễu cợt, mắt thấy đợt người tiếp theo sắp sửa đến hiện trường, hắn kéo người anh em Ruler đối diện tiến vào sân luyện tập.

"Luyện tí nào?" Bỏ qua chuyện vừa rồi bị người vây xem, Dịch Trinh tiến vào sân luyện tập nói với người đàn ông bên cạnh.

Cổ Tư Niên gật đầu, "Được."

Hai người nhanh chóng tiến vào nơi chiến đấu, một bản đồ cảng chiến ngẫu nhiên.

Một tiếng sau, Dịch Trinh thua cuộc, mơ màng gãi đầu một cái, mặt dày mày dạn kéo tay Ruler, "Nói tôi biết phát súng cuối cùng của anh sao lại giết tôi được đi?"

Cổ Tư Niên liếc nhìn cổ tay bị người ta túm lấy, Bồ Câu Nhỏ mắt long lanh nhìn mình chằm chằm, thần xui quỷ khiến bắt đầu giải thích từng câu từng chữ, còn biểu diễn cho đối phương xem.

"Quao, tôi nghĩ là tôi hiểu rồi!" Sau khi nhìn đối phương biểu diễn lần thứ ba, trong sân luyện tập Dịch Trinh nhanh chóng giương súng bắn tỉa lên, ma trận tam giác vàng, điểm bắn vàng.

Đúng lúc này, Dịch Trinh nhìn thấy thông báo một bạn tốt online, chấp nhận lời mời vào team. La Định Trạch vào đội.

[ Đoàn đội ] Tiểu Ronaldo: Đại thần! Đại thần! Lần này bọn tui top 1 cảng chiến! Yêu anh!

[ Đoàn đội ] Soái Bạo Toàn Địa Cầu: Ồ.

[ Đoàn đội ] Tiểu Ronaldo: A, có người có thể lập team với đại thần cơ á?! Oa! Thật là hiếm có! Vị đại lão này cho hỏi tên họ là gì?! Ta là La Định Trạch ở Quân đoàn 17!

[ Đoàn đội ] Ruler: Cậu có phải là tên tân binh đã từ chối ngài Douglas?

[ Đoàn đội ] Tiểu Ronaldo: Ha ha ha, chính là kẻ bất tài này.

"Vậy nên! Đại thần hôm nay chúng ta đánh một trận nào!" Nhóm La Định Trạch trải qua huấn luyện lần nữa, tràn đầy tham vọng muốn so đấu với Dịch Trinh, tự tin hơn gấp trăm lần!

Dịch Trinh liếc nhìn thời gian: "Không được, tí nữa còn phải cày thuê tiếp để kiếm tiền."

La Định Trạch nháy mắt gửi đầy màn hình: QAQ

Cổ Tư Niên nhìn Bồ Câu Nhỏ đang luyện tập lần cuối ở bãi bắn bia, thật đúng là yêu tha thiết sự nghiệp cày thuê mà.

Nhìn thấy QAQ đầy màn hình, Dịch Trinh im lặng một lát, chọc chọc Cổ Tư Niên nói: "Anh em, chẳng phải anh nói trong hai mươi phút có thể diệt sạch bọn họ hay sao? Anh lên đi! Tôi muốn xem thử!"

Cổ Tư Niên: "Được."

Đội ngũ 132 người nhanh chóng mênh mông cuồn cuộn xuất hiện. Bọn họ không hề rời khỏi sân luyện tập, sợ vừa xuất hiện sẽ bị người vây xem. Dịch Trinh ở trong phòng, nhìn Ruler cùng đoàn đội 132 người đồng thời tiến vào bản đồ Thành phố Dirk.

1v132!

Hai mươi phút sau --

Nằm trong 132 người bị diệt, La Định Trạch lặng lẽ nhắn cho Dịch Trinh: "Đại thần, đây là vị đại lão nào vậy ạ? Xin tên vứi!"

[ Trò chuyện riêng ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: "Không biết nữa, tôi mới quen y được mấy ngày thôi."

[ Trò chuyện riêng ][ Tiểu Ronaldo ]: "Ứ tin đâu ~ "

Cổ Tư Niên thấy Dịch Trinh không nói gì, một lúc lâu không có phản ứng gì,vào đoàn đội hỏi: "Bồ Câu Nhỏ, sao nào?"

[ Đoàn đội ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: "6666."

[ Đoàn đội ][ Tiểu Ronaldo ]: "Chờ đã, Bồ Câu Nhỏ?! Là ai? Đại thần á? Đây là tên của đại thần á?"

[ Đoàn đội ][ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ]: "Không phải! Không phải Bồ Câu Nhỏ, là Bồ Câu Xám!"

"A a a, không nói nữa, tôi đi cày thuê đây!" Dịch Trinh lập tức logout.

Trong đoàn đội một mình La Định Trạch nói chuyện tưng bừng, không ngừng nhắn tin với Cổ Tư Niên, muốn biết thân phận thật của [ Soái Bạo Toàn Địa Cầu ], nhưng đáng tiếc Cổ Tư Niên giống như cậu ta, không biết.

Cổ Tư Niên nhìn chữ trắng tràn đầy màn hình, lời trong lời ngoài của La Định Trạch đều đang muốn hỏi thân phận thực sự của Bồ Câu Xám trong quân đội, y chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Ta cũng không biết, mai online hỏi hắn đi."

"Không cần mai đâu, đêm nay là được, đại thần cực kỳ thích thức đêm! Bốn, năm giờ sáng là chuyện bình thường! Chờ anh ấy cày thuê xong nhất định sẽ online đến bãi bắn bia luyện tập. Nhưng mà có hỏi cũng chẳng được đâu, tôi hỏi một tháng rồi mà đại thần cũng chẳng nói tên mình."

Cổ Tư Niên thấy tin nhắn của La Định Trạch thì khẽ nhíu mày: "Bồ Câu Nhỏ... không cần ngủ à?"

La Định Trạch suy nghĩ một lát rồi nói với đối phương: "Tôi cũng thấy đại thần như thế thân thể chắc chắn không chịu nổi... Tôi cũng bảo rồi, nhưng anh ấy nói không sao cả, khó hiểu thật sự. Có lẽ là do rất thiếu tiền. Đại lão anh quen đại thần mà, phải khuyên anh ấy chú ý thân thể đi, tôi còn muốn sau này tiến vào quân đoàn anh ấy đây này!"

Cổ Tư Niên: "... Ừm."

Sáng hôm sau, Dịch Trinh thấy vành mắt Cổ Tư Niên càng ngày càng đen...

Đến văn phòng, sau khi ngồi xuống, Cổ Tư Niên lấy ra danh sách tất cả sĩ quan trên cấp thượng tá trong quân đội, xem qua một lượt toàn bộ thông tin những người có danh hiệu liên quan đến loài chim, bao gồm cả những hành tinh ở tinh hệ khác.

Hình như cũng không phải là Bồ Câu Nhỏ.

Cổ Tư Niên hơi nhíu mày, nhìn ai cũng không giống, nhưng đáng tiếc Bồ Câu Nhỏ vẫn kín miệng không chịu nói thân phận mình.

Đây là lần đầu tiên y thấy hứng thú với một người đến nhường này.

Mà sau khi thấy Cổ Tư Niên đã rời nhà, Dịch Trinh không hề phiền não, tiếp tục sự nghiệp lập trình vĩ đại! Mãi đến khi gõ đoạn code cuối cùng xuống, người máy nho nhỏ mới che miệng lại, đôi mắt cong thành hai hình trăng lưỡi liềm, chương trình hoàn thành! Một chương trình Bồ Câu Xám mới đã ra đời!

Dịch Trinh lập tức thử dùng chương trình này thông qua điều khiển từ xa. Người máy quản gia đang nhiệt tình dọn dẹp nhà cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh. Dịch Trinh bước vào góc nhìn của người máy quản gia, xem xét tình hình phòng ốc cửa nẻo của chủ nhà. Có thể thấy đây cũng là nơi ở của một quân nhân, đồ đạc được sắp xếp cực kỳ ngăn nắp.

Người máy quản gia theo lệnh Dịch Trinh tiến vào nhà Cổ Tư Niên. Một người máy nhỏ nhàn nhã đạp lên cánh tay người máy quản gia rồi nằm nhoài ra ghế sô pha, còn người máy quản gia nhà hàng xóm lại đang cần cù dọn dẹp nhà của Cổ Tư Niên. Toàn bộ căn nhà trở nên sạch sẽ không dính một hạt bụi.

"Trở về đi." Dịch Trinh ra lệnh, người máy quản gia trở lại nhà đối diện, làm tiếp công việc giặt quần áo lúc nãy.

Ba người thành chúng --

Dịch Trinh: Tôi viết xong chương trình rồi! Chờ tôi qua đấy!

Lục Béo: ???

Độc Nhãn: ???

Hai EW bé nhỏ nhìn tin nhắn không đầu không đuôi này đều ngây ngẩn cả người, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Dịch Trinh điều khiển một người máy loại nhỏ xuất hiện ở cửa phòng thuê.

Dịch Trinh: Mở cửa nào

Hai EW nhỏ mở cửa, nhìn thấy EW của gia đình bên cạnh lặng lẽ ra khỏi nhà, giờ đang đứng ở trước cửa nhà mình.

"Tiểu Hồng?" Lục Béo khó tin, không dám nói to, chỉ có thể nhỏ giọng gọi người máy đối diện một tiếng. Người máy ngoài cửa lộ ra một khuôn mặt cười to đùng (●-●)

Dịch Trinh điều khiển người máy vỗ về đầu Lục Béo, nhỏ giọng, bước vào phòng đóng cửa lại rồi nói: "Đúng, là tôi!"

"Quao! Đỉnh quá, đây là hiệu quả của điều khiển từ xa ư?"

Lục Béo xoay quanh Dịch Trinh, trong đôi mắt tràn đầy tìm tòi, Độc Nhãn cạnh đó thì lại sững sờ tại chỗ.

Dịch Trinh chuyển động thân thể, nói: "Đúng vậy, chờ tôi thêm mấy chương trình thông dụng, về cơ bản là có thể trực tiếp dùng."

"Tiểu Hồng, giỏi quá đi áaaaa!" Nghe thấy Lục Béo ngốc bạch ngọt khen ngợi Dịch Trinh, Độc Nhãn lắc đầu một cái. Quả nhiên là cái tên thiểu năng trí tuệ không nắm bắt được điểm mấu chốt. Thật không dám nói chúng đều dùng chip 702, 701 còn thông minh hơn hàng này.

Cài đặt chương trình cơ bản của người máy EW cho Độc Nhãn, thuận tiện cài luôn chương trình người máy cảnh sát mà Lục Béo luôn mong muốn cho nó. Dịch Trinh nhìn người máy EW có thể chiến đấu, mỉm cười, vỗ về Lục Béo vừa mới biết đánh nhau .

"Ok, cài xong cho các cậu rồi. Thực ra các cậu cũng không cần đi quét tước vệ sinh cho người khác đâu, tiền không nhiều lại còn khổ cực nữa." Dịch Trinh đứng giữa hai nhóc, mỗi bên nắm một tay, ba người máy dựa vào nhau.

"Chúng ta sẽ có thân thể, tôi hứa."

Ba người máy nhỏ ôm thành một cục, (●-●)(●-●)(●-●). Ba chiếc đầu nhỏ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ba cánh tay nhỏ bé đan xen chồng chất lên nhau, đồng thanh: "Sẽ có!"

Hôm nay được điều khiển người máy 703 ở cự ly gần, Dịch Trinh lại càng muốn hơn nhà người ta. Lần đầu tiên hắn cẩn thận đánh giá căn phòng La Định Trạch thuê hộ cho. Căn phòng rất đơn giản chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, tầng một không vương một hạt bụi. Hàng ngày hai người máy không ngồi chồm hổm trên mặt đất thì cũng là ngồi trên ghế sô pha.

Trên chiếc bàn trong phòng khách có hai tấm biển, ấy là biển hành nghề hai nhóc mang theo khi đi dọn dẹp vệ sinh.

Khi Dịch Trinh rời khỏi người máy EW bị điều khiển, Độc Nhãn và Lục Béo nhìn nhau, Lục Béo nói: "Ừm... Vậy bọn mình có còn đi dọn dẹp nữa không? Dù Tiểu Hồng nói không cần đi, nhưng mà nếu thế thì tôi thấy mình vô dụng lắm í... Chẳng làm được cái gì cả (●-●) "

"Thì đi thôi! Ngoài việc cày thuê thì Tiểu Hồng còn phải quan tâm chúng ta nữa, chúng ta cũng phải cố gắng lên."

Hai thằng nhóc thu dọn xong, lại bắt đầu đi gõ cửa quét tước vệ sinh.

Một người máy nhỏ bé âm thầm mở cửa, ngó hai người máy EW đang gõ cửa đằng xa rồi lẳng lặng lắng nghe cuộc đối thoại của đôi nam nữ chủ nhà này.

"Hai con người máy EW lại đi quét dọn vệ sinh, chủ nhân chúng nó rất biết làm giàu đấy, khéo hòa vốn mua hai thằng nhóc này luôn ấy chứ."

"Ha ha ha, người ta có đầu óc. Rồi, nhanh ra ăn cơm đi!"

Dịch Trinh nhìn mà thấy khó chịu nhưng cũng không ngăn cản sự nghiệp dọn dẹp của hai tên công nhân này. Hắn khéo léo ngồi trong nhà, đợi Cổ Tư Niên về, quét tước vệ sinh rồi login.

Cổ Tư Niên về thấy nhà cửa rất sạch sẽ nên cũng không ra lệnh người máy trong nhà làm việc. Lúc y vào game thấy Dịch Trinh đã cày xong mấy đơn, cả hai bèn luyện một lát.

Giờ đây Cổ Tư Niên mới hỏi: "Ta nghe La Định Trạch nói lúc cậu nghèo nhất còn mượn cậu ta 600 tinh tệ mua hai người máy EW."

Dịch Trinh hờ hững gật đầu: "Ài, La Định Trạch cái tên mồm to này. Nhưng lúc ấy tôi đúng kiểu nghèo phát khóc luôn. Mà cũng sớm thôi, tôi thấy đi cày thuê nhiều nhất nửa năm nữa là có thể tích đủ tiền cho một trong số đó rồi."

Thực ra trong tay Dịch Trinh đã có khoảng một triệu, nhưng người máy 703 phiên bản bình thường dùng không ổn lắm, muốn mua thì nên mua bản cao cấp. Đầu tiên phải mua cho hai nhóc kia mỗi người một cái, của hắn thì chờ bao giờ xử lý xong cái hệ thống nhận chủ rồi tính.

"Nếu cần giúp đỡ có thể bảo ta."

Dịch Trinh nghe thấy Ruler nói, cười ha ha vỗ vai y nói: "Đại lão quân đội nhiệt tình quá! Không cần đâu, tôi có thể tự mình làm được,chỉ là tốn tí thời gian thôi mà."

Tuy rằng người anh em này tốt thật, nhưng chung quy bọn họ cũng chỉ có thể là bạn trên mạng, trừ phi ngày nào đó hắn có được thân phận loài người, bằng không hắn sẽ không bao giờ gặp ai cả, tuyệt đối không gặp.

La Định Trạch vừa online vào đội ngũ, còn chưa kịp nói chuyện gì.

Đúng lúc này, phía quân đội vang lên liên lạc khẩn cấp.

Dịch Trinh thấy Ruler đột nhiên offline, cũng không để ý lắm, chỉ đoán chắc bên đối phương có việc gấp, nhưng La Định Trạch vừa online đã out luôn, Dịch Trinh bỗng nhận ra có chuyện lớn nào đó xảy ra.

Trở lại bên trong người máy, Dịch Trinh ngó Cổ Tư Niên, người đàn ông vội vã chạy ra ngoài, thậm chí còn vừa chạy vừa mặc quân phục.

Đã ba ngày trôi qua.

Cổ Tư Niên chưa về nhà, kể từ lần logout trước cho dù là Ruler hay La Định Trạch đều không hề vào game.

Sao Torres --

Sao Torres, quốc gia gần Trái Đất nhất trong vũ trụ, một quốc gia nhỏ bé vô cùng nhưng lại chứa đựng nguồn năng lượng mới khiến tất cả mọi người mê tít mắt. Người hành tinh này rất giàu có, các quốc gia trong vũ trụ hơi có năng lực chút đều sẽ xin đến hành tinh nhỏ yếu này tiến hành thu năng lượng .

Chỉ ba ngày trước thôi, một nhóm lực lượng vũ trang phản chính phủ chĩa súng máy đối đầu với người lãnh đạo tối cao của hành tinh, mở ra một trận chiến trước giờ chưa từng có!

Toàn bộ Sao Torres không một ai may mắn thoát khỏi!

Tàu chiến của đám La Định Trạch không thể hạ xuống Sao Torres được, chỉ có thể dừng sát ở bên ngoài tầng khí quyển chờ tin tức từ bên trong. Họ không thể mang theo vũ khí hạng nặng như cơ giáp khi tiến vào Sao Torres, chỉ có thể vác súng máy đi cứu người trong liên minh hệ Thái Dương mình.

Toàn bộ Sao Torres đều rơi vào hỗn loạn, các trận đấu súng máy và cơ giáp với quy mô lớn liên tục nổ ra.

"Chúng ta không có cơ giáp, không có vũ khí nặng, chỉ có thể mang súng máy tiến vào chiến trường bảo vệ đồng bào thuận lợi di tản, chúc các đồng chí thuận lợi! Lần này đội ngũ ngài Cổ Tư Niên dẫn sẽ đi giải cứu những đồng bào ở nơi xa nhất. Các cậu phải đưa đồng bào không trong chiến trường đến khu vực an toàn, quân đội chính phủ Torres sẽ hộ tống bọn họ đến tàu chiến chúng ta."

Lòng bàn tay La Định Trạch ướt đẫm mồ hôi. Bọn họ đã ở đây ba ngày rồi, vì Trái Đất gần nơi này nhất nên quân đoàn Trái Đất được cử đến triển khai các hoạt động cứu viện.

Tiến vào thủ đô Kamara, La Định Trạch mở dù nhảy, mười mấy binh lính mặc trang phục ẩn nấp đồng thời hạ cánh xuống đất, từ từ tiến vào khu vực chiến đấu, phía trước có một trận đấu súng quy mô lớn.

"Dừng lại, có người ở phía trước." La Định Trạch lấy ra một con dao từ trong túi, chầm chậm tiến gần lại rồi nhanh chóng xoay người. Ở trong góc có hai đứa trẻ, một đứa còn có vết máu đáng sợ trên đầu.

Một quả lựu đạn bay tới, La Định Trạch không kịp nghĩ nhiều, dùng thân mình che chở cho hai đứa bé. Lưng cậu bị những mảnh bom cắt qua, cũng may trang bị trên người đủ dày, nếu không cậu sẽ quang vinh đi gặp Chúa.

"Không sao chứ?" La Định Trạch nhịn đau, nghiêm nghị hỏi hai đứa bé trong lồng ngực.

Hai cái đứa nhỏ lắc đầu, rưng rưng nước mắt.

"Các em nhìn huy hiệu này xem, đã từng thấy ở đâu chưa? Bọn anh muốn đến tòa nhà có huy hiệu này để cứu người." La Định Trạch gỡ vỏ đạn trên lưng ném xuống đất, dòng máu ấm áp chảy ra nhuộm đỏ tay cậu. Huy hiệu trên tay cậu được tạo thành từ Trái Đất và cành olive, đó là biểu tượng của Liên hiệp quốc.

Đứa nhỏ hơn trong hai đứa bé chỉ tay về phía xa, nói: "Phía đó ạ... Em từng nhìn thấy cái hình như này ở đằng kia, nhưng mấy cô chú tốt bụng đều bị bắt hết cả rồi. Em còn nghe thấy những tên xấu xa đấy nói sẽ giết họ."

La Định Trạch gần như lập tức nghiêm nghị hỏi: "Em từng thấy à, có thể dẫn anh đi không? Chúng ta sẽ dẫn họ rời khỏi, có thể mang các em theo."

"Em có thể dẫn các anh đến, nhưng mà có thể đưa chị em đi trước không ạ? Chỗ này không an toàn, em sợ chị sẽ bị thương nữa, bố mẹ muốn em bảo vệ chị gái mình."

"Được, anh sẽ để một người bảo vệ chị em. Lão Hắc, ông ở lại chăm sóc cô bé bị thương. Bọn tôi sẽ trở lại, có thể cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Đây là lần đầu bọn họ ra chiến trường, lão Hắc được lệnh ở lại, tuy rất bất đắc dĩ nhưng hắn vẫn nhớ phải tuân theo mệnh lệnh của trưởng quan.

Mười mấy người đến đích. Sau khi sắp xếp cậu bé vào một góc an toàn, La Định Trạch nấp sau bức tường, bắt đầu quan sát tình huống bên trong. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể, không thấy rõ mặt, song huy hiệu bên trên quả đúng là biểu tượng của Liên hiệp quốc. Một lát sau La Định Trạch mới bình tĩnh lại được.

Lão Tiếu cạnh đó cau mày, lo lắng: "Lão La, chúng ta phải đi vào xác định xem bên trong còn người sống sót không!"

La Định Trạch vỗ vai lão Tiếu ra hiệu hắn bình tĩnh, rồi gật đầu nói: "Lão Tiếu tôi biết ông lo lắng cho sự an nguy của đồng bào, nhưng giờ ông lại càng cần phải bình tĩnh hơn. 9057, 9058 quy tắc cũ hai ông yểm trợ, tôi xông lên. Nếu đối phương có vũ khí nặng, mấy ông lập tức rút lui, hiểu chưa?"

9057 nhíu mày nói: "Một mình ông xông lên? Lão La, bọn họ rất có thể có cơ giáp rồi vũ khí nặng, mà chúng ta chỉ có cái này... Súng bắn tỉa của tôi không đánh lại cơ giáp! Ông như thế rất nguy hiểm."

La Định Trạch cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: "Vậy có thể làm gì cơ chứ? Ông có nghe thấy tiếng la hét chói tai không, điều đó có nghĩa là bên trong vẫn còn người sống sót. Một mình tôi vào trước xem thử. Nếu có vũ khí nặng mà các ông đồng thời xông vào với tôi thì chẳng phải chịu chết cùng nhau à?"

"Rồi, nghe lệnh tôi! Tôi là sĩ quan duy nhất ở đây! Các ông là lính của tôi!" La Định Trạch cầm khẩu súng máy, gạt cánh tay 9057 đang đè lại mình.

9057 gật đầu, "Cẩn thận, đừng hấp tấp. Nếu phát hiện có gì không ổn thì đi ra ngay, tôi sẽ yểm hộ ông."

La Định Trạch vỗ vai hai anh em 9057 9058, trầm giọng nói: "Nhớ rõ mệnh lệnh của tôi."

La Định Trạch kiểm tra trang bị trên người mình một lần cuối rồi lao nhanh vào một chiếc xe bay không người ở ven đường, lái thẳng vào ký túc xá công nhân Liên hiệp quốc.

La Định Trạch một tay lái xe, một tay cầm súng máy nhắm vào bên trong. Cậu nhìn thi thể trên mặt đất mà trái tim như bị ai đâm đau nhói. Sau khi tiến vào bên trong, cậu phát hiện trên đất không nhiều thi thể lắm, chỉ có hơn mười người. Cậu cau mày nhảy xuống xe. Một người đang nằm trên đất hộc ra máu tươi, khi thấy La Định Trạch thì chỉ về phía một nhà máy ở đằng xa, "Ở... ở... trong..., cứu... cứu..."

Người đàn ông trung niên không thể nói hết được từ cuối. La Định Trạch quỳ một chân trên đất, lấy tay vuốt mắt người đàn ông để ông nhắm mắt lại. Người đàn ông mặc một bộ đồ bảo vệ, là nhân viên an ninh quốc gia.

"Tôi sẽ cứu họ."

La Định Trạch thầm thì. Cậu nắm chắc khẩu súng máy trong tay, đi dọc theo bức tường, bí mật quan sát, "Không có vũ khí hạng nặng. Nhắc lại lần một không có vũ khí hạng nặng. Toàn bộ tiến vào yểm trợ, giải cứu con tin! Hi vọng người bên trong không sao."

Sau khi tiến vào, mười mấy người theo lệnh La Định Trạch nhanh chóng tiếp cận nhà máy người đàn ông trung niên vừa chỉ. La Định Trạch làm hỏa lực xung phong, dẫn đầu binh sĩ. Mấy tên côn đồ vũ trang lúc nãy còn khí thế hùng hổ nháy mắt bị súng máy bắn ngã ra đất, xem ra chỉ là một đám tạp nham mà thôi!

Đám La Định Trạch giải quyết toàn bộ người bên ngoài xong, muốn mở ra cửa ra nhưng không sao mở nổi. La Định Trạch chỉ có thể dùng hai ngôn ngữ mà chín hành tinh sử dụng nhiều nhất là tiếng Trung và cùng tiếng Anh hỏi người bên trong: "Có ai trong đó không? Chúng tôi do quốc gia phái tới đưa các người trở về!"

La Định Trạch vừa nói xong, cửa két một tiếng mở ra, một người đàn ông mang theo âm thanh vui mừng mở cửa. Thứ ra đầu tiên là nòng một khẩu súng, sau đó mới là một người đàn ông cảnh giác vươn đầu liếc nhìn đám La Định Trạch. Sau khi xác định là đồng bào, ông ta sung sướng ôm chầm La Định Trạch: "Có người có người! Ở đây đều là người bên ta. Mau ra theo quân đội trở về nào!"

La Định Trạch nhanh chóng cùng mười mấy người hộ tống hơn một trăm người tiến vào lối đi an toàn. La Định Trạch tự tay giao hai đứa bé cho đội vận chuyển của Torres.

"Cám ơn anh ạ." Thằng bé rất thấp nên chỉ có thể lấy tay ôm đùi to của La Định Trạch. Ôm một lát, nhóc lập tức đi chăm sóc chị gái bị thương.

Đám La Định Trạch dõi theo đội vận chuyển đưa những người họ vừa cứu lên một chiếc phi thuyền loại nhỏ, đưa đến tàu chiến của Liên hiệp quốc ở ngoài tầng khí quyển.

Đám La Định Trạch tiếp tục giải cứu mười mấy lần, giải cứu thành công hơn nghìn người!

Trong một xí nghiệp quốc tế của Liên hiệp quốc, La Định Trạch dẫn đầu, cầm súng trong tay lo lắng hô hào. Súng máy bên ngoài bắn về phía họ khiến mặt tường nổ tung để lại từng hố sâu.

"Nhanh!"

La Định Trạch mặc trang phục tác chiến dẫn đầu lao ra, "Bảo vệ những người phía sau."

Đùng --

La Định Trạch kéo lại lão Tiếu còn đang sững sờ, đè cậu ta xuống tới trên đất, lỗ tai ù đi. Là vũ khí hạng nặng...

Lính cơ giáp --

"Lùi lại. Lùi lại. Tất cả quay lại. Vũ khí hạng nặng xuất hiện. Tất cả quay lại."

Cậu kiên cường dựng thân thể dậy khỏi mặt đất, bịt chặt lỗ tai đang ù ù. Sóng âm từ quả bom hẹn giờ nổ lúc nãy khiến cho khuôn mặt cậu ứ nghẽn máu đến đỏ bừng. Cậu lập tức ra lệnh: "Tất cả vào ngay."

Đám lão Tiếu bèn vội vã xua mọi người về hầm trú ẩn, để lại vài người canh giữ ở cửa. La Định Trạch lao vào cuối cứu một người phụ nữ mang thai khiến chân cậu bị súng cối bắn trúng. Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, toàn bộ chân phải vỡ nát!

"Lão La!"

Mấy người bạn cùng phòng kiên cường kéo La Định Trạch vào hầm trú ẩn, các quân y cố gắng cầm máu cho La Định Trạch.

Viền mắt mấy gã đàn ông to cao đều đỏ hoe, "Lão La, ông không sao chứ? Ai bảo ông cậy mạnh, đã bảo ông ở đằng sau chỉ huy còn gì... Ông là sĩ quan chỉ huy đấy! Sao cứ chạy lên phía trước hả?!"

La Định Trạch sờ sờ khu vực dưới đùi, nhắm mắt lại. Máu vẫn nóng ấm. Cơn đau khủng khiếp truyền đến trung khu thần kinh khiến sắc mặt cậu nháy mắt tái nhợt.

"Giờ các ông rút ngay đi, bảo đảm bảo vệ an toàn cho bọn họ... Dẫn bọn họ đi từ phía sau!"

"Không được, phải cùng đi!"

"Cùng đi!"

Những người họ bảo vệ đều lộ ra vẻ hoảng sợ, khóc lóc co rúm trong góc.

La Định Trạch cầm máy truyền tin đã lâu lắm không gửi tin nhắn của mình ra, muốn gửi một tin nhắn đến người từng dạy dỗ mình.

"Tôi... là La Định Trạch. Thật tiếc khi tôi còn chưa được gặp anh ngoài đời. Cám ơn anh đã dạy tôi nhiều thứ như vậy. Đội tôi đã cứu được rất nhiều người... rất nhiều... Lần này có lẽ phải toàn quân bị diệt rồi..."

Mấy ngày không có Cổ Tư Niên, Dịch Trinh như một con ngựa hoang được giải phóng, nếu không viết chương trình thì lại đi cày thuê kiếm tiền, hoặc là đến căn phòng đi thuê chơi với Lục Béo, Độc Nhãn. Hắn cũng mơ hồ biết chuyện chiến tranh ở Sao Torres qua mạng, Trái Đất phái quân đi cứu viện dân chúng Liên hiệp quốc, Cổ Tư Niên đã đến đó.

Ngay khi đang nói chuyện với Lục Béo và Độc Nhãn, Dịch Trinh bất ngờ nhận được một tin nhắn âm thanh từ máy truyền tin. Dịch Trinh nhíu mày, mở tin nhắn, là giọng La Định Trạch.

"Cậu sao vậy? La Định Trạch?" Dịch Trinh nhanh chóng nhận ra La Định Trạch bị thương.

"Tôi chắc phải khiến anh xấu hổ rồi. Nhiệm vụ đầu tiên đã chơi đến hy sinh bản thân mình luôn rồi..." Chàng trai mang theo tiếng nức nở nói với Dịch Trinh.

"Cậu ở Torres? Bị thương?"

"Vâng, anh cũng ở đây ạ? Tôi có phải là rất kém cỏi không..." La Định Trạch nghẹn ngào.

Độc Nhãn Lục Béo cạnh bên đều yên lặng lắng nghe hai người đối thoại. Lúc này Độc Nhãn bỗng nghĩ đến vị chủ nhân đã chết trận của mình ngày xưa, nó đột nhiên nắm lấy tay Dịch Trinh, trên màn hình hiện lên bảy từ: "Hỏi tọa độ cậu ấy, đi tìm!"

Lục Béo cũng hiện mấy từ: "Tiểu La là người tốt! Tiểu Hồng chương trình của cậu viết xong rồi, giờ có thể điều khiển người máy từ xa, mau cứu cậu ấy đi!"

Dịch Trinh xoa đầu hai nhóc. Không cần bọn họ nói, hắn cũng sẽ thử. Hắn trầm giọng nói với đầu kia máy truyền tin: "Báo tọa độ cho tôi."

La Định Trạch cười khổ. Đại thần hỏi tọa độ, hiển nhiên là muốn đi cứu cậu, nhưng sao mà kịp nổi, chỉ có thể nhận mệnh mà nói, "Không được, không kịp."

"Tọa độ!" Dịch Trinh trầm giọng lặp lại.

Lúc này, lão Tiếu giật lấy máy truyền tin của La Định Trạch báo tọa độ, sau đó tiếp tục chiến đấu, khắp khuôn mặt đều là vết thương mà cười hì hì nói: "Lão La, ông có tin vào phép màu không? Nếu có phép màu, tôi sẽ không bỏ lại ông, chúng ta sẽ quay về với nhau!"

Sao Torres --

Một cặp vợ chồng bị sát hại vẫn ôm một đứa trẻ trong lòng. Người mẹ sắp chết đau đớn che chở đứa con vào trong, cầu xin đám côn đồ: "Van cầu các người, hãy tha cho nó, nó chỉ là trẻ con thôi mà."

"Ha ha ha, đ*t mẹ con đ*, thề sống chết không khuất phục nữa đi? Nếu như vừa nãy mày bằng lòng để ông vui vẻ tí thì ông còn có thể thả con nhóc chết tiệt này đi. Nhưng bây giờ, ông mày đổi ý rồi, ông sẽ cho nó ăn đạn ngay trước mặt con đ* nhà mày!" Gã đàn ông chĩa khẩu súng máy ngay vào đầu đứa bé.

Người phụ nữ rưng rưng những giọt nước mắt tuyệt vọng. Có ai không? Ai cũng được, mau cứu con gái cô đi! Mau cứu nó, ai cũng được, ai cũng được mà... Mau cứu con gái cô đi...

Trong giây phút gã đàn ông sắp nổ súng, một người máy hình người phía sau gã đột nhiên đứng lên.

Người mẹ nghe thấy âm thanh mở to hai mắt đang nhắm tịt. Cô nhìn thấy người máy đó dùng tay gọn gàng nhanh chóng bẻ gãy cổ gã đàn ông định hại con mình.

Người máy cô mua về để chăm trẻ dịu dàng ôm con gái cô vào lòng, cúi xuống dùng bàn tay với lớp da sinh học mềm mại che mắt cô. Cô nghe thấy người máy đó dùng chất giọng ấm áp nói bên tai cô: "Tôi sẽ đưa con bé về nhà. Tôi hứa."


Nhấn để mở bình luận

Soái Bạo Toàn Địa Cầu - Nhất Chỉ Vô Kê